Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện Chương 72: Hoàn chính văn

[Cập nhật lúc: 14:27 17/01/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện - Chương 72: Hoàn chính văn với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Đối mặt với những nghi ngờ, Bạch Thủy Kim không hề mảy may hoài nghi bản thân. Những nỗ lực và gian khổ cậu đã trải qua để có thể đứng ở đây ngày hôm nay, không ai hiểu rõ hơn cậu.

Cậu sẽ không vì vài lời chỉ trích hay phủ nhận của người khác trước kỳ thi mà hoàn toàn phủ nhận sự nghiệp khiêu vũ của mình.

Cậu đã từng từ bỏ việc nhảy múa, không phải vì cậu không giỏi, mà bởi con đường theo đuổi ước mơ khiến cậu kiệt sức, không thể ngẩng đầu tiến bước, chứ chưa bao giờ là bởi vì cậu nhảy không tốt.

Kevin không ngờ lại nghe được những lời tự phụ như vậy từ miệng cậu.

"Cậu là người tự luyến nhất mà tôi từng gặp." 

Bạch Thủy Kim nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vậy thì cậu đã gặp quá ít người rồi.”

Nghe Kevin nói vậy, Bạch Thủy Kim liền biết ngay đối phương chưa từng gặp người thực sự tự luyến. 

Bởi vua tự luyến là một người khác.

Cậu gỡ tay Kevin đang nắm cổ tay mình ra và nói: "Còn 12 tiếng nữa mới đến giờ thi. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ dùng thời gian này để luyện tập thay vì cố gắng gây áp lực tâm lý cho đối thủ." 

Sắc mặt Kevin không được tốt: "Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không để cậu cười nổi đâu.”

"Vậy cậu phải đếm cho kỹ đấy." Bạch Thủy Kim không nhường bước: "Ngày mai tôi nhất định sẽ cười toe toét tám cái răng khi bước vào phòng thi." 

Kevin:...

Bạch Thủy Kim nhặt túi sách và áo khoác trên sàn lên: "Dù sao thì tối nay tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian, sẽ luyện tập thật tốt cho đến sáng.”

Cậu xoay người rời đi, lúc đi còn không quên đóng cửa lại.

Khóe miệng Kevin giật giật, thấp giọng chửi rủa vài câu.

Chỉ mình mày biết luyện thôi à?

Tao cũng luyện!

Kevin thay giày khiêu vũ, bắt đầu khởi động trong phòng tập. Bạch Thủy Kim không lãng phí mười hai tiếng này, hắn nhất định sẽ chiến đấu đến tận sáng.

Bạch Thủy Kim rời khỏi phòng khiêu vũ không tìm phòng mới để luyện tập nữa, mà mặc áo khoác về thẳng nhà.

Chỉ có đồ ngốc mới luyện đến sáng, cậu về nhà ngủ để dưỡng sức.

Trong khi Kevin đang đổ mồ hôi như tắm trong phòng học, Bạch Thủy Kim ở nhà tắm nước nóng, tắm đến mức ngân nga khe khẽ.

Lúc Kevin trong phòng học thở hổn hển vì mệt. Bạch Thủy Kim vén khăn tắm quấn quanh hông, nhào lên người Vương Hoàn Tu đang nằm giả vờ ngủ trên giường.

Cú đánh chính xác vào bụng khiến Vương Hoàn Tu bị đè đến nỗi phải cắn răng, mở mắt nhìn Bạch Thủy Kim trần như nhộng trên người mình.

“Chắc chắn tối nay muốn ngủ kiểu này?”

Gần đây Bạch Thủy Kim luyện tập với cường độ cao, từng đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ như một khối ngọc bích tinh xảo. Cậu nằm nhoài trên người anh, dùng chân móc chiếc chăn vừa bị đá xuống, đắp lên người hai người.

Vương Hoàn Tu vừa mới đến, nửa tiếng trước khi cậu về nhà.

Lúc vác cặp về sách về nhà còn tưởng nhà có trộm, vừa hay hôm trước mới mất mấy đồng xu lẻ.

Muốn xem tên trộm có thể giúp tìm được không, kết quả vừa bước vào nhà được mấy bước đã thấy Vương Hoàn Tu lau tóc đi ra từ phòng tắm.

Bạch Thủy Kim sững người: "Chồng yêu, sao anh lại đến đây?" 

Vương Hoàn Tu nói bằng giọng điệu không lạnh không nhạt: "Mấy ngày nay không có việc gì, đến xem em như thế nào.”

Vừa nói vừa đá cái cặp đựng tài liệu dưới chân vào gầm bàn.

Ngày mai Bạch Thủy Kim thi, cậu đã nói với anh từ mấy tháng trước, vé Trần Tập cũng đã đặt sẵn từ lâu.

Bạch Thủy Kim không ngờ anh sẽ đến.

Vương Hoàn Tu nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu: "Sao? Không hoan nghênh à?”

"Không có." Bạch Thủy Kim áp sát lại, mặt tươi cười rạng rỡ: "Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh."

"Nhiệt liệt thế nào?"

Bạch Thủy Kim vỗ tay như hải cẩu: "Vỗ tay nhiệt liệt."

Vương Hoàn Tu bị dáng vẻ của cậu chọc cười, bóp nhẹ gáy Bạch Thủy Kim, cúi đầu hôn lên môi cậu vài cái.

Bạch Thủy Kim rất vui khi Vương Hoàn Tu đến, lúc tắm còn hát vài bài trong phòng tắm, ra ngoài một khắc cũng không muốn rời xa đối phương.

Ký túc xá là do trường sắp xếp, giường không lớn như ở nhà, chỉ vừa đủ cho hai người nằm.

Trước đây quen ngủ chung, sang nước ngoài đột nhiên ngủ một mình còn hơi mất ngủ. Ngày mai thi, hôm nay Vương Hoàn Tu đến, cậu có thể ngủ ngon hơn một chút.

Mấy lần trước anh đến, Bạch Thủy Kim đều không biết, đối phương chỉ nhìn cậu từ xa vài cái rồi đi.

Lần này có cơ hội bắt được anh rồi, cậu điên cuồng dính lên người anh.

Vương Hoàn Tu bị cậu dính đến nỗi toàn thân bốc hỏa, giữ vai Bạch Thủy Kim: "Ngủ đi."

Bạch Thủy Kim: Em không.

Cậu nằm nghiêng trên nửa thân trên của Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, em có gợi cảm không anh?" 

Thân hình cậu đã đẹp hơn trước nhiều.

Vương Hoàn Tu hé một mắt nhìn Bạch Thủy Kim đang lăn lộn trên người mình: "Như con cá nước ngọt."

Bạch Thủy Kim:...

Đàn ông à, miệng anh vẫn độc địa như ngày nào.

Vương Hoàn Tu đặt tay dưới eo Bạch Thủy Kim: "Từ khi nào lại thích ngủ khỏa thân thế?"

Bạch Thủy Kim: "Không thích, chỉ hôm nay thôi."

"Em có thể cân nhắc, thói quen này rất tốt đấy."

Bạch Thủy Kim cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang xoa nắn trên da mình: "Không phải anh nói em là cá nước ngọt sao?”

"Không nói vậy thì nói như nào? Nói xong em lại quyến rũ anh, để anh cứng cả đêm à."

Bạch Thủy Kim đỏ mặt bịt miệng anh: "Không nói nữa, ngủ ngủ."

Vương Hoàn Tu ôm chặt cậu, bàn tay to không ngừng bóp bóp cánh tay chân cậu, dùng lực đấm bóp, giúp cơ bắp đau nhức được thả lỏng.

Bạch Thủy Kim rất nhanh đã nằm bẹp dí trên người anh như một cái bánh rán, vùi mặt vào hõm cổ người đàn ông, hít hà mùi hương quen thuộc. Đôi mày giãn ra, vẻ mặt thư thái, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Vương Hoàn Tu đưa Bạch Thủy Kim đến cửa địa điểm thi, đưa cặp sách cho cậu, bên trong là trang phục và giày khiêu vũ của Bạch Thủy Kim.

"Anh sẽ đợi em ở đây, em thi xong ra sẽ thấy anh ngay." 

Bạch Thủy Kim bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác của các thí sinh khác khi thi đại học, đều có phụ huynh đi cùng.

Tai cậu không tự chủ đỏ lên, cảm thấy khá kỳ diệu.

Trước đây cậu đã không ít lần ước ao và ngưỡng mộ, không ngờ bây giờ cũng được trải nghiệm.

Cậu gật đầu: "Em biết rồi."

Kỳ thi cuối cùng, ngài Hilton đích thân có mặt. Sáu vũ công bước vào phòng thi, Kevin hôm qua luyện tập đến 3 giờ sáng mới rời đi, trước khi thi uống một chai nước tăng lực, để bản thân trông có vẻ tỉnh táo hơn.

Bạch Thủy Kim cũng như lời cậu nói hôm qua, nở nụ cười chuẩn tám cái răng, không thấy chút mệt mỏi nào của việc luyện vũ tối qua.

Giống như mọi lần thi trước, sáu người lần lượt tự giới thiệu bản thân.

Khi số lượng người vượt quá ba mươi, các vũ công không thể tự giới thiệu được nữa. Số lượng quá đông, việc giới thiệu từng người một sẽ lãng phí thời gian. Hơn nữa, số người bị loại nhiều, không ai muốn bỏ thời gian nghe những người bị loại tự giới thiệu. Chỉ khi đứng đủ cao, mới có người ngưỡng mộ và muốn tìm hiểu về bạn.

Rất nhanh đến lượt Bạch Thủy Kim tự giới thiệu. Cậu bước lên phía trước, tách khỏi hàng ngang sáu người đang đứng cùng nhau. Thần thái tự nhiên không chút căng thẳng, cậu trình bày trôi chảy và hoàn hảo những điều muốn nói, muốn bày tỏ.

"Đây là khởi đầu cho sự nghiệp vũ đạo của tôi. Dù có thất bại hay bị loại, tôi cũng sẽ không nản chí, bởi tôi không sợ thất bại."

Trước đây cậu không phải chưa từng thất bại, chính vì đã trải qua quá nhiều lần thất bại, cậu mới biết được để đi đến ngày hôm nay, đứng ở đây, bản thân mình đã trở nên mạnh mẽ và xuất sắc đến nhường nào.

Bài thi cuối cùng nhanh chóng bắt đầu. Khác với những lần trước, lần này kết quả sẽ được công bố ngay tại chỗ sau khi tất cả các vũ công hoàn thành phần trình diễn của mình.

Bạch Thủy Kim mang giày khiêu vũ, uyển chuyển bước ra sàn. Đôi tay vòng quanh ngực rồi mở rộng, động tác như chim họa mi dưới ánh trăng đêm, vỗ cánh bay lên nơi cao hơn.

Theo những động tác vũ đạo không ngừng mở rộng, cậu bắt đầu điều chỉnh hơi thở một cách ổn định, để đạt được trạng thái tốt nhất. Mồ hôi từ từ lăn trên gò má, ánh mắt cậu chứa đựng ánh sáng và cảm xúc. Cuối cùng, cậu kết thúc một cách gọn gàng, dứt khoát.

Bên tai Bạch Thủy Kim là tiếng thở hơi gấp gáp của chính mình. Lúc này, ánh sáng chiếu lên gương mặt, làm nổi bật đôi mắt trong suốt, tinh khiết của cậu.

Kết thúc phần trình diễn, cậu bước sang một bên nhìn các vũ công khác bắt đầu phần biểu diễn của họ.

Khi các vũ công lần lượt kết thúc phần trình diễn, bọn họ bước vào khoảng thời gian chờ đợi dài hai tiếng đồng hồ.

Trong hai giờ này, ngài Hilton sẽ cùng đoàn vũ chọn ra người mở màn cuối cùng từ sáu người.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, các vũ công lần lượt được gọi vào, cuối cùng đến lượt Bạch Thủy Kim.

Lúc này cậu đã thay bộ đồ khiêu vũ, mặc áo hoodie và quần jean.

Có lẽ kết quả không như ý muốn, nhưng cậu chấp nhận tất cả.

Bạch Thủy Kim: "Cảm ơn mọi người đã đào tạo em trong thời gian qua, đây là trải nghiệm khó quên trong đời em."

Ngài Hilton và các giám khảo của đoàn vũ nhìn cậu mỉm cười: "Cậu chắc chắn người được chọn không phải là mình sao?"

Bạch Thủy Kim: "Mỗi người đều rất xuất sắc."

Ngay cả Kevin, người hôm qua đã khiêu khích cậu.

Cậu không nói những lời khách sáo, những người còn lại đến giờ đều là những vũ công xuất sắc nhất.

Ngài Hilton nhìn cậu: "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó phải không?"

Ngài Hilton gặp rất nhiều người mỗi ngày, Bạch Thủy Kim không ngờ ông ấy lại có ấn tượng với mình.

Bạch Thủy Kim: "Cuộc thi khiêu vũ quốc tế năm ngoái ạ, em đã chụp ảnh cùng thầy ở hậu trường."

Ngài Hilton hoàn toàn nhớ ra chàng trai trẻ này, khi đó cậu vẫn chưa có khí chất nổi bật như bây giờ.

"So với trước đây, cậu đã trưởng thành không ít."

Bạch Thủy Kim gãi đầu cười ngượng ngùng.

Ngài Hilton đặt mảnh giấy vào lòng bàn tay cậu. Cách bỏ phiếu cuối cùng của họ là dưới hình thức mảnh giấy, bốn giám khảo, mỗi người viết tên vũ công có thể đảm nhận vai trò mở màn nhất, ai được nhiều phiếu sẽ thắng.

“Cậu có hay khóc nhè không?”

Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Không ạ."

Ngài Hilton cười nói: "Vậy cậu phải cố kìm nén đấy."

Bạch Thủy Kim sững người một chút, mở mảnh giấy trong tay ra, trên đó là dòng chữ tiếng Anh bay bướm.

"Chúc mừng cậu đã được nhận."

Nước mắt gần như lập tức làm mờ khóe mắt, ngón tay Bạch Thủy Kim nắm chặt mảnh giấy đến tái nhợt.

Cậu đưa tay lên dùng tay áo lau nước mắt, khóe miệng run rẩy không ngừng.

Ngài Hilton và các giám khảo khác nhìn cậu cười: "Không phải nói là sẽ không khóc sao?"

Bạch Thủy Kim dùng hai tay che mặt: "Chỉ là mạnh miệng nói cho vui thôi ạ."

Căn phòng lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ.

Nhận được tin được tuyển chọn, Bạch Thủy Kim gần như chạy ra khỏi địa điểm thi, chạy ra khỏi cổng lớn. Từ xa đã có thể nhìn thấy Vương Hoàn Tu đang đứng đợi bên đường.

Cậu tăng tốc độ chạy, Vương Hoàn Tu nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, bị người kia nhào vào lòng.

Nhìn thấy chóp mũi đỏ hồng của người trong lòng, Vương Hoàn Tu nhẹ giọng hỏi: "Kết quả thế nào?"

Bạch Thủy Kim đưa mảnh giấy lên mặt anh, tiếp tục vùi mặt vào ngực anh.

Vương Hoàn Tu cầm mảnh giấy giơ lên cao, tầm nhìn ngang bằng với mặt trời.

Hôm đó, vòng bạn bè của Vương Hoàn Tu hiếm hoi được cập nhật thêm một bài đăng thứ hai, chính là mảnh giấy thông báo trúng tuyển của Bạch Thủy Kim.

Trần Tập lập tức bấm like và bình luận.

"Tuyệt cà là vời."

"Tung hoa tung hoa."

“Đỉnh nóc kịch trần! (