[Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não Chương 14

[Cập nhật lúc: 18:17 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh [Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não - Chương 14 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Toàn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Nhiều học sinh đều theo bản năng nhìn lại, những học sinh vốn đang nói chuyện cũng vô thức ngậm miệng vì sự im lặng đột nhiên bên đó, còn có một ít học sinh được bạn học mình nhắc nhở, cũng không hẹn mà nhìn lại đây,

Tạ Văn Hàm cùng thiếu niên kia, liền như vậy trở thành tâm điểm chú ý toàn phòng.

Thiếu niên kia vênh váo tự đắc mà nhìn Tạ Văn Hàm, tựa hồ đang chờ Tạ Văn Hàm xấu mặt.

Hắn cùng Thi Giác Vinh là đối thủ một mất một còn, ghét nhau như chó với mèo, xung đột kịch liệt nhất còn dùng qua đao, sợi sức mạnh phảng phất như muốn bóp chết đối phương, hắn chán ghét Thi Giác Vinh, chán ghét những người có cùng quan hệ với Thi Giác Vinh, tự nhiên cũng nhìn Tạ Văn Hàm rất không vừa mắt.

Lúc trước Thi Giác Vinh không thiếu mang Tạ Văn Hàm đặt dưới mí mắt hắn, làm hắn luôn nhớ tới Tạ Văn Hàm, một “Bạn bè tốt” của Thi Giác Vinh, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua!

Tạ Văn Hàm liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, cúi đầu tiếp tục thu thập đồ vật chính mình, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cậu là đang nói đề thi mới nãy sao? Tôi làm xong a.”

Thôi Văn Tĩnh ngây ra một lúc, bạn học xung quanh không khỏi hít một hơi, thế nhưng thật sự có người làm xong toàn bộ!

Đề khó như vậy, bọn họ một câu hỏi điền vào chỗ trống có thể miễn cưỡng làm được, hai câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng rất nhiều người tùy tiện viết đáp án, hai ba câu hỏi lớn không có làm, có người thế nhưng có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói hắn làm xong toàn bộ!

—— Này vẫn là người sao!

Thôi Văn Tĩnh càng không dám tin, hắn trắng trợn mà khiêu khích như vậy, chính là biết bộ đề kia có bao nhiêu khó, sao có thể có người ngắn ngủn hai giờ đem những câu hỏi biếи ŧɦái đó đều làm được toàn bộ?!

“Bạn học Thôi khẳng định cũng làm xong rồi đi,” Tạ Văn Hàm nở nụ cười, bình tĩnh mà mở miệng, giọng điệu không có nửa phần bực bội , “Dù sao bạn học Thôi toán học cũng rất lợi hại.”

Thôi Văn Tĩnh mặt đột nhiên đỏ lên, hắn nếu làm xong, sẽ không tìm Tạ Văn Hàm phát tiết bất mãn của mình.

“Cho dù tôi ở lớp năm, cũng thường xuyên nghe Cao lão sư nói bạn học Thôi Văn Tĩnh cùng Từ Tử Thu lớp ba toán học rất lợi hại nha.” Tạ Văn Hàm cười đến càng ôn nhu, mi mắt cong cong, tựa như một tiểu vương tử không màng thế sự.

Thôi Văn Tĩnh mặt càng đỏ hơn.

“Cậu cười cái gì mà cười ——” Thôi Văn Tĩnh cơ hồ tức muốn hộc máu mà nói, “Chỉ là cậu cười lên đẹp có phải hay không!”

…… Tuy rằng y cười lên thật sự rất đẹp.

Thôi Văn Tĩnh trong đầu không tự chủ được mà hiện lên một câu này.

Giây tiếp theo, Thôi Văn Tĩnh đột nhiên lắc đầu, hung tợn mà đem cái ý niệm này vứt ra sau đầu mình,

—— Cùng chơi với tên khốn Thi Giác Vinh, sao có thể đẹp!!

Tạ Văn Hàm nheo lại đôi mắt, đồ vật của hắn đã thu thập xong rồi, đeo cặp sách lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cười lên so với mặt lạnh đẹp hơn a.”

“Hơn nữa tôi vốn dĩ rất đẹp.”

Tạ Văn Hàm chớp chớp mắt, lời nói nghịch ngợm làm học sinh xung quanh nhịn không được nở nụ cười.

“Cậu ——!”

Thôi Văn Tĩnh mặt càng đỏ hơn.

“Bạn học Thôi còn có chuyện gì sao?” Tạ Văn Hàm khách khí mà nói, hắn nghiêng nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười, “Không có việc gì, tôi liền đi trước.”

Thôi Văn Tĩnh hung hăng nhìn Tạ Văn Hàm, bên tai đều đỏ lên, trên mặt càng nóng ướŧ áŧ, tựa như một con khủng long bị nấu chín.

Tạ Văn Hàm đi ra phòng học, bước chân không nhanh không chậm, ở trong lòng chậm rãi đếm —— “Ba, hai, một.”

Khi hắn vừa mới đếm tới “Một”, chỉ nghe một giọng nam tức muốn hộc máu vang lên,

—— “Này! Chờ đã! Ai cho phép cậu đi!”

Tạ Văn Hàm nhịn không được khoé môi cong lên, sau đó quay đầu, trong mắt mang ý cười mà nhìn Thôi Văn Tĩnh,

Thôi Văn Tĩnh đuổi tới bên người Tạ Văn Hàm, vừa ngẩng đầu liền đối với đôi mắt thiếu niên trong sáng, trong lúc nhất thời, lỗ tai hồng cơ hồ muốn rỉ ra máu,

……Hắn, hắn, hắn thật sự rất đáng yêu a a a a!

……Tựa như tiểu vương tử trong truyện cổ tích!!

Thôi Văn Tĩnh ở trong lòng thét chói tai, theo bản năng mà dùng một bàn tay che nửa khuôn mặt chính mình,

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên làn da trắng nõn non mềm, cười rộ lên so với ánh mặt trời ấm áp mềm mại hơn, đặc biệt là bộ dáng mi mắt cong cong , tựa như vương tử tinh linh bước ra từ truyện tranh,

……Thật sự rất đáng yêu a! Đáng yêu hơn so với đám búp bê mình giấu ở trong ngăn tủ a!

Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn.

Tạ Văn Hàm nhìn Thôi Văn Tĩnh che lại nửa khuôn mặt, đôi mắt thoáng hiện lên tia thâm ý.

“Bạn học Thôi,” Tạ Văn Hàm đè thấp thanh âm, chỉ có hai bọn họ có thể nghe được nói, “Cậu cùng Thi Giác Vinh có thù oán đi?”

Thôi Văn Tĩnh nhanh chóng từ si mê đi ra, hơi cảnh giác mà nhìn về phía Tạ Văn Hàm.

—— Mịe! Hắn thế nhưng bị người này mê hoặc tâm trí ! Đây chính là bạn bè tốt của tên khốn Thi Giác Vinh kia a!

“Thật trùng hợp, tôi cùng hắn cũng có thù oán,” Tạ Văn Hàm hướng hắn vươn tay, ngữ khí bằng phẳng, nhưng khóe môi tươi cười lại càng thêm tà khí, “Thù sâu như biển, ngươi chết ta mất mạng.”

“Thế nào, muốn hay không làm bằng hữu?”

Thời điểm nói một câu cuối cùng, thiếu niên ý cười trên khóe môi tà khí dạt dào, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy, mang theo vài ánh sáng ấm áp,

Làm cho Thôi Văn Tĩnh toàn bộ thể xác và tinh thần, đều ngo ngoe rục rịch,

—— Gia hỏa này thật là đáng chết đối khẩu vị hắn!

Thôi Văn Tĩnh có chút bực bội, nhưng càng nhiều, lại là hưng phấn,

Hắn chưa bao giờ có gặp được qua người như Tạ Văn Hàm giống khẩu vị của hắn !

Giống vương tử tinh linh trong suốt lại sáng ngời, lại giống ma vương địa ngục trầm thấp mị hoặc, tản ra hương thơm mê hoặc nhân tâm,

Thôi Văn Tĩnh trong não kêu “Nguy hiểm! Cảnh giác!”, nhưng thân thể hắn không khống chế được, trong tiếng hét chói tai trong não tay hắn duỗi ra ngoài, yết hầu cũng không chịu khống chế phát ra âm thanh, “Tôi là Thôi Văn Tĩnh, thật cao hứng khi quen biết cậu.”

Thôi Văn Tĩnh không tiếng động thét chói tai, thiếu niên ý cười trên khóe môi càng sâu,

“Tôi là Tạ Văn Hàm.”

Thôi Văn Tĩnh nhịn không được dùng một tay khác bưng kín mặt chính mình, thần kinh hắn toàn bộ đều nhảy lên,

—— Sao lại có thể đẹp trai như vậy! Làm sao mà lúc nào cũng dễ thương lại đáng yêu như vậy!

—— A a a a!!!

Truyện mới