Vờ Ngây Thơ Chương 77: Ngoại truyện 1: Dấu ấn

[Cập nhật lúc: 03:41 06/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Vờ Ngây Thơ - Chương 77: Ngoại truyện 1: Dấu ấn với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điện thoại rung liên hồi trên bàn, Vưu Tốc chạy lon ton trong đôi dép lê đến ngồi xuống ghế. Phòng mở điều hòa, nhiệt độ không thấp. Cô mặc bộ đồ ngủ mỏng màu đơn sắc, đôi chân trắng nõn đặt trên mặt ghế, cằm dựa lên đầu gối và ôm lấy chân mình, vuốt nhẹ màn hình để bắt đầu cuộc gọi.

“Tưởng Trì Kỳ?”

Chỉ vài tiếng trước, hai người còn ôm nhau, giờ lại cách nhau hàng nghìn dặm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của nhau qua điện thoại.

Tưởng Trì Kỳ lơ đãng nhìn ánh đèn vàng dọc đường qua cửa sổ xe, giọng nói hơi buồn chán.

“Bạn trai em đã về đến nhà rồi, báo cáo với em một tiếng đây.”

Phía bên kia truyền đến tiếng lá cây xào xạc và tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ xe, Vưu Tốc có thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh khi ngồi trong xe, cầm điện thoại áp lên tai để nói chuyện với cô.

Thật kỳ lạ…

Dù trước đó đã từng bị ép phải lộ danh tính, nhưng Vưu Tốc cũng chưa từng thấy rối bời đến thế này. Như thể cô đã quen với việc thoải mái phô bày hết mọi thứ trước anh, và giờ lại phải nghiêm túc trở lại, thậm chí còn có chút… khó chịu một cách chết tiệt.

Không ổn chút nào, rõ ràng Tưởng Trì Kỳ mới là người hành xử theo cách bình thường của các cặp đôi yêu xa, nhưng khi đến lượt mình, cô lại khó kiểm soát cảm xúc.

Phải nghĩ cách lảng đi thôi… Các cặp đôi gọi điện cho nhau thường nói gì nhỉ? Vưu Tốc suy nghĩ một lúc lâu cho đến khi nghe giọng Tưởng Trì Kỳ vang lên đầy nghi hoặc, khiến cô bừng tỉnh.

“Em làm gì thế?”

Giọng anh có vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Hả?” Vưu Tốc nghe không rõ anh vừa nói gì.

Anh hừ nhẹ một tiếng, giọng trầm khàn pha chút bực bội, “Vưu Tốc, em có biết cách yêu xa không đấy?”

“Anh báo cáo xong rồi, giờ đến lượt em. Em sắp làm gì đó?”

Tâm trí thoáng lơ đãng, và cô chợt thấy thoải mái. Vưu Tốc hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc: “Em chuẩn bị đi làm một chút việc.”

“Việc gì vậy?” Tưởng Trì Kỳ hạ giọng lo lắng. “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không sao đâu,” sợi dây căng trong tâm trí cô chợt đứt phựt, Vưu Tốc mỉm cười tinh nghịch. “Uống nhiều nước quá, phải vào nhà vệ sinh thôi.”

“…”

Một sự im lặng kỳ lạ kéo dài. Đầu dây bên kia có tiếng thở nhẹ, dường như không thể tin nổi.

“Nhà vệ sinh hả?”

“Đúng thế.”

Vưu Tốc mỉm cười tinh quái, nén lại tiếng gọi “cưng à” suýt bật ra.

Tưởng Trì Kỳ đột ngột đổi giọng cụt lủn, “Không có gì, cúp máy đây.”

“Khoan, chờ chút mà ——” Vưu Tốc chợt tìm lại niềm vui trong những ngày trước, nhưng chưa kịp trêu đùa thêm thì nghe tiếng gọi lừ đừ của Giang Du bên ngoài.

“Chị, ăn cơm thôi.”

“Biết rồi.” Cô nhanh nhảu trả lời, vừa đeo lại dép, vội vã nói vào điện thoại, “Em đi ăn đây, tạm biệt anh!”

“Beep beep beep…”

“…?”

Mãi đến khi màn hình điện thoại tắt, Tưởng Trì Kỳ mới dời ánh mắt khỏi màn hình đen, đập điện thoại xuống ghế da.

Giờ thì anh tin rồi,

Sự lạnh nhạt của Vưu Tốc, cái cảm giác “yêu xa cũng chả sao” của cô… nó đến nhanh thật đấy.

Dường như cô thực sự không nghĩ về anh chút nào.
    </div>
    <div class=

Truyện mới