Mộc Linh Nhi là một cô nương tính cách tự nhiên. Có thể hết lần này tới lần khác ở trước mặt Cố Thất Thiếu trở thành một quỷ nhỏ thích khóc nhè.
Nhưng nàng tuyệt đối không phải nữ nhân khóc sướt mướt, không ngừng phiền phức. Nàng khóc lớn một cách sung sướng, sau đó nàng lập tức có thể bật cười.
Nàng vội vàng nắm cánh tay Cố Thất Thiếu, rất sợ hắn chạy trốn, "Thất ca ca, muội cũng biết huynh sẽ đến tìm muội."
Cố Thất Thiếu chê nàng một thân ướt nhẹp, muốn đẩy nàng ra, đáng tiếc Mộc Linh Nhi ôm rất chặt.
Cố Thất Thiếu trừng mắt liếc nàng, Mộc Linh Nhi nhìn lại, mặt đầy khiêu khích, cũng không chịu buông tay.
"Ha ha, không tìm được hai thứ kia, ta đương nhiên sẽ đến tìm muội." Cố Thất Thiếu cười lạnh nói.
Cố Thất Thiếu vừa nói, Mộc Linh Nhi liền hậm hực buông tay.
Thất ca ca là tới tìm Dược, không phải là đến tìm nàng. Điểm này nàng rất rõ.
Nàng lúc nào cũng tựa như một người hành động tùy tiện, vô tâm không mắt. Nhưng trong lòng, so với bất luận kẻ nào cũng nhìn thấu mọi việc. Từ quen biết đến nay, nàng biết tính cách của Thất ca ca, nếu vô sự bất đăng Tam Bảo Điện(1).
(Chú thích:
(1) Vô sự bất đăng tam bảo điện – 无事不登三宝殿 -wú shì bù dēng sān bǎo diàn (đại loại không có việc thì không đến gõ cửa).
" Nếu như muội không tìm được Dược, có phải huynh sẽ mãi mãi không tha thứ cho muội?" Mộc Linh Nhi nghiêm túc hỏi.
Thất ca ca nói qua, chỉ cần nàng tìm được hai vị thuốc kia. Hắn sẽ tha thứ cho nàng vì lần trước ở hố trời nàng đã ra tay với Hàn Vân Tịch.
Cố Thất Thiếu chịu được nha đầu này càn quấy, cũng chịu được dáng vẻ nàng nước mắt, nước mũi lưng tròng. Nàng là một cô nương tích cực.
"Được rồi, được rồi. Trước tiên ta đưa muội đi tránh mưa, ta có chuyện muốn thương lượng với muội."
Cố Thất Thiếu thật ra đã đến Dược thành từ lâu. Hắn ở trong kho dược thảo của Mộc gia tìm hơn một tháng, đáng tiếc, hắn cũng không thu hoạch được gì.
Quả thực xung quanh không có gì có thể tránh mưa, hai người tìm tới một sơn động an toàn mới dừng lại.
Trên người Mộc Linh Nhi tất cả đều ướt, quần áo, tóc, giầy. Nàng vào sơn động, bụi đất liền dính đầy quần áo, nhưng nàng cũng không để ý tới, vội vàng hỏi, "Thất ca ca, huynh muốn cùng ta thương nghị cái gì?"
Cố Thất Thiếu không giống với nàng đang cuống cuồng. Hắn ung dung thong thả phất đi giọt nước trên người, tìm tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Hắn xoa xoa tay, nói, "Lạnh thật!"
Chặc chặc, cái đồ khốn nạn!
Chỉ lo chính mình bị lạnh, không thấy Mộc Linh Nhi là một tiểu cô nương cả người đều ướt đẫm sao?
Hôm nay nếu đổi lại là Hàn Vân Tịch, người này đã sớm ân cần nhóm lửa, không chừng còn đội mưa tìm bộ quần áo sạch tới cho nàng.
Hắn cũng không phải không biết chiếu cố người khác. Nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ biết khi dễ Mộc Linh Nhi.
Chuyện tình cảm, chính là như vậy. Ngươi tình ta nguyện, không thể than phiền.
Mộc Linh Nhi lạnh đến run run, sắc môi nhìn như trắng nhợt. Nàng thấy Cố Thất Thiếu lạnh, nàng liền tranh thủ vào trong sơn động, vơ vét toàn bộ cành lá khô, tìm hộp quẹt, đốt lên một đống lửa.
Không cần nàng kêu, Cố Thất Thiếu liền xít lại gần tự ý hơ lửa, mặt đầy hưởng thụ.
"Thất ca ca, có chuyện gì nói đi." Mộc Linh Nhi hết sức tò mò.
"Muội có thể tranh thủ trong vòng nửa năm tìm tới hai vị thuốc kia không?" Cố Thất Thiếu nói là sự tình tìm dược liệu.
"Nửa năm?" Mộc Linh Nhi hồ nghi, "Dược này muốn dùng làm gì nhỉ? Ai trúng độc sao? Nửa năm thì độc sẽ phát tán?"
"Muội quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Muội chỉ cần nói cho ta biết có thể hay không." Cố Thất Thiếu mất hứng.
"Nếu muội cao hứng là có thể, nếu mất hứng... Là không thể!" Mộc Linh Nhi cũng có tính khí.
Cố Thất Thiếu có chút hăng hái hí mắt cười lên, "Ai u, tiểu nha đầu cũng biết đùa giỡn với ca ca nhỉ?"
Mộc Linh Nhi ngạo kiều nhìn hắn, không nói lời nào.
Cố Thất Thiếu đột nhiên ép tới gần,tay mân mê cằm Mộc Linh Nhi, tà nịnh thấp giọng, "Muội muốn như thế nào mới trổ tài cao cho ta mở rộng tầm mắt?"
Khí tức tà hoặc đột nhiên nhào tới trước mặt, đẹp đến mức vạn vật đang ảm đạm liền nở rộ như tiên cảnh ở trước mắt. Tâm Mộc Linh Nhi cuống cuồng, nổ đoàng đoàng không ngừng như sấm rền. Dù nàng biết Thất ca ca chẳng qua là đùa, nhưng nàng vẫn không khống chế được mà đắm chìm trong đó.
Tâm si, người cũng si.
"Chỉ cần Thất ca ca cao hứng, Linh Nhi liền cao hứng." thanh âm của nàng ôn nhu như một trì xuâ.n thủy (2).
(Chú thích:
(2) Trì xuân thuỷ: ao nước mùa xuân.)
Mỹ nhân yêu kiều như xuân. Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu không nhìn thấy, hắn lập tức buông tay, hưng phấn nói, "Linh Nhi, muội nắm chắc bao nhiêu phần?"
Điều tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, đáy lòng thất lạc cũng phải đối diện với hiện thực. Mộc Linh Nhi lấy lại dáng vẻ ngạo kiều, giơ cao cằm, "Di thiên Hồng Liên ở trong ba ngọn núi dược liệu, về phần gấu Xuyên... Thật ra thì ngay tại..."
Mộc Linh Nhi còn chưa nói xong, chỉ nghe được "Hưu hưu hưu" ác liệt, tiếng xé gió từ bên ngoài sơn động truyền tới.
Hai người bọn họ đồng loạt nghiêng đầu né tránh, rất nhanh, một thanh âm quen thuộc liền truyền tới, "Mộc Linh Nhi, ngươi đi ra cho ta, ta biết ngươi ở bên trong!"
Thanh âm này, không phải là Mộc gia Đại thiếu gia Mộc Siêu Nhiên sao? Hắn thế nào tìm tới nơi này?
(Moá