Đương nhiên hắn biết rõ, nếu Trần Nguyên Thủy dám đến, tất nhiên là có chuẩn bị kỹ lượng, khẳng định có người âm thầm bảo vệ hắn, e là cho dù hắn mời một ít cao nhân tiền bối ra tay cũng vô dụng. hơn nữa, Trần Nguyên Thủy đến từ Ma tâm điện, tất nhiên sẽ được thánh giả lão tổ ban tặng cho tín vật hộ mệnh, quá khó để giữ hắn lại.
Trần Nguyên Thủy nở nụ cười quái dị, lười nhác nói: "Yên tâm, ta không hề có một chút hứng thú với ngươi, đừng làm bộ một mặt cảnh giác nhìn ta như vậy, mục. đích ta tới đây là vì tìm tiểu huynh đệ Tịch Thiên Dạ."
"Ngươi tìm Tịch Thiên Dạ làm cái gì?"
Hồ Càn Dương cau mày, nhìn nhìn Trần Nguyên Thủy với ánh mắt đề phòng, nghỉ ngờ không thôi. Trần Nguyên Thủy chính là đại ma đầu tiếng tăm lừng lẫy a, hắn tìm Tịch Thiên Dạ làm gì vậy, lẽ nào giữa Tịch Thiên Dạ cùng. hắc ám thế giới có quan hệ gì sao?
"Lúc ta nói chuyện còn chưa tới lượt người chen miệng vào? Vả miệng!" Trần Nguyên Thủy liếc nhìn Hồ Càn Dương một chút, mặt không hề cảm xúc nói.
Vèo! Tiếng nói vừa dứt, ông lão phía sau hắn đột nhiên biến mất, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Hồ Càn Dương.
Đùng! âm thanh vả mặt chói tai vang lên, Hồ Càn Dương trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập xuống đất một cách tàn nhãn, trên má phải lưu lại một cái dấu tay đỏ tươi.
Âm thanh vả mặt vang vọng ở trong đại sảnh, rõ ràng vô cùng, mà tiếp đó chung quanh lại yên tĩnh như nơi không người.
Ai cũng không ngờ rằng, Trần Nguyên Thủy lại dám làm như thế.
Ngông cuồng tự đại như vậy, hình như muốn nói chỉ có Đông Phương Hoàn mới miễn cưỡng có tư cách cùng hắn nói một hai câu, còn những người khác, ngay cả tư cách nói chuyện cùng hắn đều không có.
"Ngươi dám đánh ta..."
Hồ Càn Dương đỡ một bên mặt, ánh mắt hiện vẻ không tin tưởng nhìn Trần Nguyên Thủy, hắn chính là thiếu tông chủ Truy Phong tông a, lại bị người khác vả mặt trước bao nhiêu người.
"Ngươi lại ồn ào thêm một câu nữa xem."
Trần Nguyên Thủy miễn cưỡng nhìn Hồ Càn Dương, hai con ngươi dường như hai cái hố đen, tỏa ra vô tận lạnh giá cùng u ám.
Cả người Hồ Càn Dương run lên, nhìn hai con ngươi khủng bố kia, hé miệng nửa ngày lại không dám nói ra một câu, hắn có một loại ảo giác, nếu như hẳn dám nói thêm một câu, nhất định sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Không có chuyện gì mà người của thế giới häc ám không dám làm, bọn họ không hề sợ phải kết thù kết oán với ai.Bởi vì bọn họ đã có quá nhiều kẻ thù.
Đám người xung quanh ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, câm như hến, ánh mắt nhìn về Trần Nguyên Thủy tràn đầy sợ hãi, thở mạnh cũng không dám.
Ai cũng sợ tên ma đầu này đột nhiên nổi điên muốn giết bọn hắn.
Sắc mặt Đông Phương Hoàn khó coi đến cực điểm, †ầng lớp quyền quý nhất LanLăng quốc, lại bị một người Trần Nguyên Thủy đè ép.
"Ngươi tìm ta làm gì?"
Âm thanh của Tịch Thiên Dạ vang lên tại trong đại sảnh đầy yên tĩnh.
Hắn vẫn ngồi một chỗ, vẻ mặt lãnh đạm, bóng lưng vững chắc như núi. Trước đó bị một đám người vây công, chỉ trích, hãm hại... Hắn đều lười nói nhiêu một câu, dường như tất cả mọi chuyện ở đây đều không có quan hệ gì với hắn.
Mà Trần Nguyên Thủy ở thế giới hắc ám gì đó muốn tìm hắn, làm hắn có chút hứng thú, hắn nhớ mình cũng không có quan hệ gì với thế giới hắc ám a, tìm hắn làm gì?
Ánh mắt Trần Nguyên Thủy chậm rãi dời về phía Tịch Thiên Dạ, khóe miệng cong lên, nở cười nụ tà tà nói:
"Tịch Thiên Dạ, tất cả mọi người nơi đây kể cả Đông Phương Hoàn, không có ai đáng để ta coi trọng, ngoại trừ ngươi."
"Ta không có hứng thú nghe ngươi nói những thứ vô dụng này." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.