Weibo của Đường Ninh tiết lộ rất nhiều tin tức, có hai người lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, một bật là "anh ấy" thần bí, hai là Trác Nhĩ.
Trác Nhĩ là đàn anh của Đường Ninh, Đường Ninh tình cờ gặp cậu ta trong hội thao của trường, rất đẹp trai, là điển hình của nam sinh ở tuổi thanh xuân dạt dào.
Đối mặt với cảnh sát, cậu ta nói mình không có ấn tượng với Đường Ninh, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy lần, chưa từng nói chuyện, ngày Đường Ninh mất tích cậu ta chơi bóng rổ ở sân vận động, sau đó về phòng tắm rửa rồi ngủ, mấy ngày sau không phải đi học thì là chơi bóng, bạn bè và các thành viên trong đội bóng rổ đều có thể làm chứng. Cậu ta căn bản không có động cơ và thời gian gây án, hiềm nghi lập tức được loại bỏ.
Còn về "anh ấy" mà Đường Ninh nhắc trên weibo, bạn bè đều chưa từng nghe cô ấy nhắc tới. Hơn nữa Đường Ninh thường thích ở một mình, hay trốn học đêm không về ký túc xá, phải nhờ bạn cùng phòng hỗ trợ.
Vương Nhân Phủ lần nữa tới khách sạn Duyệt Lai lấy video giám sát, lần này cậu ta kiểm tra tất cả đoạn ghi hình ngày hôm đó, nhưng tiếc là xem đến đầu váng mắt hoa vẫn không có phát hiện gì.
Khúc Mịch thì như vừa phát hiện món đồ chơi mới, cả ngày ngồi trước máy tính của Đường Ninh lên mạng.
Nghe nói anh còn xin cục trưởng cấp cho mỗi đồng nghiệp trong văn phòng mỗi người một máy tính, cục trưởng hứa chỉ cần phá được vụ án sẽ chi tiền.
"Bác sĩ Thương, cô có ở đó không?" Từ lúc biết dùng QQ, anh cũng tự tạo một nick, rảnh rỗi không có gì làm sẽ quấy rầy Thương Dĩ Nhu.
"Tôi thấy cô đang trực tuyến."
"Bận lắm hả?"
...
Không chờ Thương Dĩ Nhu trả lời, anh đã nhắn một cái icon. Thương Dĩ Nhu từ nhà vệ sinh ra, thấy khung thoại trên màn hình cứ nhảy, tin nhắn cuối cùng là biểu cảm uất ức, tâm trạng có hơi hỗn loạn. Người này thật sự là Khúc Mịch sao?
"Tôi mới ra ngoài một lát." Nói thế nào thì cũng là đồng nghiệp cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, làm lơ như vậy không tốt lắm. Thương Dĩ Nhu suy nghĩ vài giây, quyết định giải thích một chút.
Bên kia không có động tĩnh gì, chắc là làm việc rồi. Thương Dĩ Nhu cũng không để ý lắm, tiếp tục công việc của mình. Một tháng nữa ở thành phố bên cạnh có buổi giao lưu về ngành pháp y, chủ tọa đàm là một giáo sư nổi tiếng, cô định tham gia, nhưng lại không nhận được thư mời, vì thế chỉ đành lên mạng liên lạc với giảng viên thời đại học của mình, hy vọng có thể lấy được một suất. Giảng viên vẫn chưa trả lời, cô còn đang chờ tin tức.
Đột nhiên bên đội hình sự gọi điện tới, nói bố mẹ Đường Ninh tới nhận thi thể, bảo cô qua làm thủ tục ký tên. Google t