14
Chu Lăng thất thần bước ra từ sau bức bình phong, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy nét đau thương.
“Phu nhân, chuyện này… hay là thôi đi.”
“Tuyết Lan đã không muốn, thì không cần miễn cưỡng nàng ấy…”
Ta vỗ mạnh vào vai hắn, khiến hắn lảo đảo một chút:
“Phu quân, chàng đang nói gì vậy? Cô nương nào khi nghe tin được làm thiếp cũng sẽ vui mừng thôi mà. Tuyết Lan chẳng qua chỉ là đang dè dặt, dè dặt đó, chàng hiểu không?”
Ta cố ý thở dài, giọng điệu vừa thấu hiểu vừa có chút bất đắc dĩ: “Khi cha mẹ ta hỏi ta muốn cưới người như thế nào, ta cũng nói là không muốn lấy chồng, cả đời chỉ ở cạnh để phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải vẫn gả cho chàng đấy thôi?”
“Ôi, tâm tư của thiếu nữ, người khác không hiểu nhưng ta hiểu rất rõ.”
Chu Lăng sững người nhìn ta, trong mắt lóe lên sự vui mừng không thể che giấu: