2
Ta thay hắn xử lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ. Hắn lại cho rằng ta chỉ làm những chuyện vặt vãnh, tục không chịu nổi.
Ta giúp hắn bày mưu tính kế, lấy lòng cấp trên. Hắn lại thấy ta nịnh nọt, khó ưa.
Vậy mà hắn vẫn vừa đau khổ vừa thăng quan tiến chức, lại còn tiêu tiền như nước.
Hắn mắc bệnh tiểu đường, ta cẩn trọng kiểm soát khẩu phần ăn, cấm hắn động vào bất kỳ món điểm tâm ngọt nào.
Còn nữ chính sẽ lén lút đưa cho hắn một viên kẹo trái cây. Những viên kẹo ấy và nụ cười của nàng ta đã trở thành sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc đời đau khổ của hắn.
Vì thứ ngọt ngào đó, hắn cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nữ chính, giúp nàng ta nâng đỡ nam chính.
Biểu huynh ta là Ngũ hoàng tử đương triều. Sau khi thất bại trong cuộc đoạt vị, hắn tưởng ta phản bội, trước khi c.h.ế.t còn sai người chặt đứt một chân ta.
"Phu nhân để ta đỡ nàng. Nếu Tuyết Lan còn quỳ thêm nữa, đầu gối sẽ bị phế mất.”
Chu Lăng nửa kéo nửa ôm ta dậy, thậm chí không buồn khoác thêm áo cho ta, cứ thế lôi ta ra ngoài.
Trong phòng có đốt địa long, ta chỉ mặc một lớp lụa mỏng. Nhưng bên ngoài, tuyết rơi dày đặc.
Hắn không sợ ta lạnh chết.
Ta bị hắn kéo đi, chân mềm nhũn, lòng bàn chân như giẫm lên cục bông.
Tấm rèm dày vừa kéo lên, một cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt khiến toàn thân ta run rẩy.