Người thời này tuân theo chế độ của tổ tiên, việc tiền nhân đã làm, hậu nhân làm lại sẽ có tiền lệ.
Bây giờ dùng cả uy lẫn lợi để buộc triều thần quyên tiền tu sửa đê, sau này có thể dùng cùng phương pháp để sửa đường, xây cầu, đào kênh đào, góp tiền quân nhu.
Ta đến thế giới này, không muốn sống vô nghĩa một đời.
Trước mặt Thái tử, tất nhiên không thể nói những lời như vậy, ta hơi khó xử mở lời: "Văn cô nương từng dạy ta, làm việc gì cũng phải có lợi cho danh vọng của điện hạ, có lợi cho vạn dân dân thiên hạ. Chỉ tiếc là thiếp không có cách nào khác, chỉ có thể quyên góp ít vàng bạc, trang sức để bày tỏ tấm lòng."
"Bọn văn nhân đa phần là những kẻ ham hư danh, chỉ có nàng là không nhìn thấu, nàng ta cùng lắm chỉ nói suông, vậy mà nàng lại tin thật."
"Thực ra lúc trước... nàng không hề có thai, chỉ là ta gấp rút muốn lật đổ phe Thái hậu, vừa hay gặp cơ hội nên thuận nước đẩy thuyền, mấy ngày đó đã làm khổ nàng rồi." Thái tử do dự hồi lâu mới nhắc đến chuyện cũ này.
"Vậy chuyện ta sảy thai?" Sự kinh ngạc của ta không phải giả vờ. Ta đã chấp nhận việc hắn giấu giếm, không ngờ lúc này hắn lại đột nhiên thành thật.
"Đương nhiên là giả. Chỉ là, khi đó sự việc hệ trọng, tổ mẫu đã bày mưu tính kế nhiều năm, ta không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, đành phải ra tay tàn nhẫn, dù thấy nàng..."
"Ta không trách ngài, không trách ngài." Ta vòng tay ôm lấy cổ Thái tử: "Lúc đó chúng ta đều rất khó khăn, may mà bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp rồi."
"Phải, mọi chuyện đều tốt rồi." Xuân Đào đến báo cơm đã dọn xong, Thái tử mới luyến tiếc buông ta ra, trong gói lụa chọn lấy mấy thỏi vàng bạc, trả lại đồ trang sức cho ta.
"Những thứ này hoặc có khắc dấu Đông cung, hoặc là do thánh thượng ban tặng, người khác nhìn một cái là biết ngay, nàng cứ giữ lấy đi. Còn vàng bạc, nàng đã có tấm lòng này, ta nhận lấy, nhất định sẽ làm thành công việc."
19
Từ khi lập "quân lệnh trạng" ở chỗ ta, Thái tử bắt đầu bận rộn, suốt ngày sớm đi tối về, có khi mấy ngày liền không gặp được mặt.
Ta không đợi được thiếp mời của Văn cô nương, ngược lại nhận được thiếp mời của Thụy Vương Thế tử phi. Sau khi đến dự, không ngoài dự đoán gặp được Văn cô nương.
Có lẽ vì lo ngại gặp Thái tử nên Văn cô nương không đến Đông cung, mà nhờ Thụy Vương Thế tử phi làm chủ, tạo cơ hội gặp mặt với ta.