Trong lòng ta lướt qua vạn phần tính toán, nhưng vẫn muốn tin rằng nàng ấy chỉ đơn thuần quan tâm đến ta.
"Sao ngươi lại khóc?"
Ta khóc ư? Dường như là có rơi lệ thật, nhưng tại sao ta lại khóc chứ?
Rõ ràng vừa mới được phong làm Trắc phi, được Thái tử độc sủng, người khác ghen tị đến đỏ cả mắt, ta còn có gì để phải tủi thân chứ?
Ta còn có gì để phải tủi thân...
"Các ngươi lui xuống đi." Quý phi đứng dậy đưa cho ta một chiếc khăn tay: "Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi, nếu truyền ra ngoài e rằng sẽ gây ra dị nghị."
"Thiếp thất thố, xin nương nương thứ tội."
"Nếu bổn cung trách phạt ngươi, e rằng Phượng Tê cung này sẽ bị Thái tử san phẳng mất."
"Nương nương hầu hạ Thánh thượng nhiều năm, Điện hạ đối với nương nương cũng rất kính trọng."
"Kính trọng ư? E rằng trước khi ngươi vào cung, hắn đã nhiều lần dặn dò, phải cẩn thận đề phòng bổn cung."
Quý phi nói thẳng như vậy khiến ta không biết phải đáp lại thế nào. Trước khi vào cung, Thái tử quả thật đã nói Quý phi tâm cơ thâm trầm, chuyên quyền độc đoán, còn ta ôn nhu khiêm nhường, tính tình thuần lương, phải hết sức cẩn thận đối phó.
"Cũng chỉ là vài câu đùa giỡn mà thôi."
Ta hướng về phía Quý phi làm đại lễ: "Nương nương, xin thứ cho thiếp nói thẳng, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, được gặp điện hạ là phúc phận tu nhiều đời nhiều kiếp của thiếp, thiếp rất biết đủ... không có gì để phải tủi thân cả."
"Biết đủ... Bổn cung làm sao biết đủ, nếu nữ nhi của bổn cung còn sống, chắc cũng bằng tuổi ngươi rồi. Về sau nếu ngươi rảnh rỗi... thôi, cứ để vậy đi. Nếu ngươi thường xuyên vào cung hầu hạ bổn cung, e rằng Thái tử sẽ trách tội ngươi, lại thành tội của bổn cung."
"Nương nương, cuộc đời chuyện không như ý có đến tám chín phần. Thiếp từng là nha hoàn của Thành Quốc công phủ, những tỷ muội thân thiết với thiếp khi ấy, có người bị quản sự nạp làm thiếp, rồi bị chính thất hành hạ; có người phạm lỗi, bị chủ nhân đuổi ra khỏi phủ; thậm chí có người còn mất mạng oan uổng... Thiếp có được ngày hôm nay đã là được thượng thiên che chở, mỗi phần tốt đẹp đều là vạn phần may mắn."
Hôm nay mới là lần đầu gặp Quý phi mà ta đã nói nhiều như vậy, không biết là nói cho nàng ấy nghe, hay là nói cho chính mình.
Con người vốn tham lam, có rồi lại muốn nhiều hơn, nhưng thân phận và thời đại này của ta chú định ta chỉ có thể chấp nhận những gì người khác ban cho.