Ta vào phủ cũng gần một năm rồi, biết nhà chủ là quốc công phủ, đã có hai đời Hoàng hậu xuất thân từ đây, Thái hậu đương triều chính là tỷ tỷ ruột của lão Quốc công gia đã mất, Hoàng hậu đã mất là nữ nhi ruột của lão thái thái trong phủ.
Đại hộ như vậy coi trọng quy củ nhất, thức ăn của ngoại viện không thể tùy tiện gửi cho chủ tử ở nội viện, sợ có người sinh lòng bám víu.
Ta hy vọng mình có thể vào được phòng bếp nội viện, một là lương tháng cao hơn, dù bị các ma ma bòn rút, mỗi tháng vẫn có thể tích góp được một lượng bạc. Hai là quản sự nội viện có thể nói được vài câu trước mặt nhà chủ, tuy ta là do quản sự ngoại viện mua về, nhưng khế bán thân lại ở trong tay nhà chủ.
Tôn di nương chỉ là nửa chủ tử chính là mục tiêu của ta, ta đã tốn không ít tiền bạc chỉ để bấu víu quan hệ với bà ta, giờ cuối cùng cũng có hồi báo.
"Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, thức ăn tự nhiên cũng vậy, Nhị gia thích hoa sen, Tam cô nương thích nhất đến Thiên Lý trì, ngươi tự xem đó mà làm."
Ta biết ơn khôn xiết tiễn Hồng Tụ đi, suy nghĩ cả một ngày, nhân lúc đêm khuya phòng bếp vắng người, cho mỗi gã sai vặt canh cửa một xâu tiền đồng, lén lút vào phòng bếp.
Kiếp trước ta vốn thích làm các loại điểm tâm bánh ngọt, Trung Quốc hay phương Tây đều biết, tay nghề tuy không bằng các sư phụ thời đại này, nhưng thắng ở chỗ kiến thức rộng, cũng có ưu thế riêng.