Trúc Mã Alpha Của Tôi Có Độc Chương 50: Anh giả bộ lâu như thế mà không thấy mệt sao?

[Cập nhật lúc: 23:03 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Trúc Mã Alpha Của Tôi Có Độc - Chương 50: Anh giả bộ lâu như thế mà không thấy mệt sao? với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Trình Huyễn Chu sửng sốt một hồi, còn chưa kịp kêu một tiếng thì chiếc chìa khóa trong tay đã bị lấy mất.

Trong bóng tối im lặng vang lên một tiếng khóa cửa rất nhẹ, Đỗ Tẫn Thâm đã khóa cửa phòng chứa đồ này từ bên trong.

Không khí dường như bị xé toạc bởi một ngoại lực tương tự như sức nén, đồng thời đưa hai người họ vào trong cái lọ bị bịt kín.

Không còn nơi nào để chạy.

Đỗ Tẫn Thâm đặt tay lên gáy Trình Huyễn Chu, nhẹ nhàng mơn trớn tuyến thể của y.

Trình Huyễn Chu cảm thấy tê dại từ trong ra ngoài.

Không chỉ vì hành động của Đỗ Tẫn Thâm, mà còn vì lời nói vừa rồi của hắn. Y không biết nên thổ lộ với đối phương như thế nào, những thứ này... Chính y cũng đã mơ tưởng không biết bao nhiêu lần.


Thực ra y cảm thấy khát khô từ tận sâu trong cơ thể, cổ họng khô khốc như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Trình Huyễn Chu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lạnh lùng nói ra một câu: "Muốn cắn thì cắn, đừng có vuốt mãi."

Y nghĩ đây chắc chắn là một sự thúc giục rất rõ ràng.

Hàm răng sắc bén của Đỗ Tẫn Thâm không chạm vào tuyến thể sau gáy mà lướt qua bờ môi của y, chạm vào cằm của Trình Huyễn Chu.

Cảm giác đau đớn rất mãnh liệt.

Chắc đã chảy máu.

Thân thể của y theo bản năng tự nhiên muốn né tránh, Đỗ Tẫn Thâm tiếp tục bắt nạt y, hắn thấp giọng nói: "...Trình Huyễn Chu."

"Bây giờ em còn dám khiêu khích anh. Nói xem, em muốn chết sao? Hả?"

Lòng bàn tay ấm áp của Đỗ Tẫn Thâm vẫn còn đặt trên vị trí tuyến thể sau gáy của Trình Huyễn Chu, làn da trải qua đủ loại dày vò cuối cùng cũng đã lành lặn trở lại. Phía dưới tuyến thể là vô số dây thần kinh hơi phồng lên, hiện tại tay hắn đang đè xuống vị trí vẫn còn rất yếu ớt đó.


Lần này, Trình Huyễn Chu lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu nên kêu "Ưm" một tiếng.

Đỗ Tẫn Thâm bóp cổ họng của y, khiến Trình Huyễn Chu rơi vào trạng thái khó thở.

Sau đó, hắn nói từng chữ một: "Em lén đi cắt bỏ tuyến sau lưng anh. Em có biết phòng khám không đảm bảo an toàn vệ sinh nguy hiểm đến mức nào không? Nếu không cẩn thận em thậm chí sẽ bị mất mạng, sao em lại can đảm thế nhỉ?"

Hắn hạ giọng, trong lời nói không giấu nổi sự tức giận, lo lắng và hồi hộp. Những cảm xúc trước đây hắn kiềm chế vì muốn chăm sóc Trình Huyễn Chu giờ đã bộc lộ hết.

Trình Huyễn Chu dừng lại: "Anh biết hết rồi sao? Anh đã điều tra em?"

Đỗ Tẫn Thâm ngầm đồng ý.

"Tên bác sĩ mà em thường đến khám tên là gì, Trần Tích?"

"Người này đã bị thu hồi giấy phép y tế cách đây ba bốn năm vì tai nạn y tế. Vậy mà em còn dám tin vào loại người này."


Tay chân của Trình Huyễn Chu rét run, y không quá tự tin phản bác: "... Không phải như anh nghĩ."

Đỗ Tẫn Thâm vốn không nghe vô.

"Em có thực sự quan tâm đến anh không? Em đã bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ làm gì nếu em gặp bất trắc chưa?"

Đỗ Tẫn Thâm liên tục đưa ra những câu hỏi mang tính sát thương cực cao như ăn trúng thuốc nổ, hắn hung hãn đến nỗi khiến người ta phải khϊếp sợ.

"Em là của anh, không có sự cho phép của anh mà tại sao em dám làm tổn thương mình, tại sao không chịu chăm sóc tốt cho bản thân? Em nói cho em được toại nguyện sao? Anh không muốn cho em được toại nguyện một chút nào."

Trình Huyễn Chu cảm thấy trong lòng có một sợi dây vô hình bị tác động nên đang rung lắc liên hồi.

"Em tưởng..."

"Em tưởng gì?"

Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng nói, "Em tưởng anh muốn một Omega."
Đỗ Tẫn Thâm quả thật muốn tức phát điên lên, hắn nói với giọng điệu rất dữ tợn: "Đáng lẽ ra anh phải tìm một ngôi nhà để nhốt em lại và đeo xích vào chân em. Để em không thể đi đâu được, ngày nào cũng chỉ có thể chờ anh đến ôm em vào lòng."

Trình Huyễn Chu nghẹn ngào dưới cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.

Ngay lúc đó, y đã có một ảo giác vô cùng chân thật... Y hoài nghi mình sẽ bị Đỗ Tẫn Thâm mãi mãi nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm chứa đầy những bức tranh không thể cho ai biết này.

Dù có kêu cứu thế nào cũng vô ích.

"Anh..."

Y chỉ vừa phát ra một chút âm thanh mơ hồ đã nhanh chóng bị Đỗ Tẫn Thâm chặn lại, nuốt ngược vào trong cổ họng.

Đỗ Tẫn Thâm dùng răng nanh sắc bén cọ xát vành tai mềm mại, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: "Muốn chạy sao? Bên ngoài có nhân viên công ty, em muốn bị bọn họ phát hiện sao?"
Hắn dường như chỉ đang đưa ra một câu dò hỏi.

Sau khi Đỗ Tẫn Thâm nói xong, những giọng nói xa lạ loáng thoáng ở bên ngoài hình như cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Xen lẫn với tiếng mạch máu sôi trào trong huyết quản.

Trình Huyễn Chu như đang ở trong một cái nồi đang đặt trên bếp lửa, tất cả đều tạo thành một thứ nhiên liệu kí

Truyện mới