Diệp Tinh không tiếp lời, nhìn về phía xa: “Mười phút nữa là đến trận truyền tống tiếp theo rồi, chúng ta đi một ngày nữa là sẽ tới khu vực của phủ Ba Quân.”
Đã mấy ngày trôi qua, chuẩn bị tới bến đỗ cuối cùng.
Vũ Mạch nghe xong thì không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, cảm kích vô cùng. Dọc theo đường đi, nếu không phải nhờ có Diệp Tinh thì chắc chắn hai chị em họ sẽ không tới được đây.
Hai mắt Vũ Hoành cũng sáng lên, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, nháy mắt đã là ngày hôm sau.
...
Đây là một khu vực cao lớn đồ sộ, cách đó không xa là một tòa cung điện khổng lồ sừng sững.
“Phủ Ba Quân!” Vũ Mạch Vũ Hoành nhìn thấy cung điện khổng lồ thì tràn đầy kích động, rốt cuộc bọn họ đã tới được nơi này rồi.
Đến được đây thì không còn phải lo lắng vấn đề an toàn nữa.
Bởi vì không ai dám càn rỡ ở khu vực này.
“Diệp Tinh đại nhân, đã tới được nơi này rồi, để ta mở quả cầu pha lê kia ra cho ngươi.” Vũ Mạch nhìn Diệp Tinh, cười nói.
Quả cầu pha lê đó là một thứ thần bí do cha mẹ bọn họ để lại, có thể mở ra, nhưng bọn họ không biết tác dụng của nó là gì. Mặc dù thứ này vô cùng trân quý, nhưng cũng không thể so với tính mạng của bọn họ được.
Dù bào vật có trân quý đến đâu, nếu mất mạng thì cũng không còn phúc mà hưởng.
Dọc đường đi, Diệp Tinh đã cứu bọn họ không biết bao nhiêu lần, cho dù là cho Diệp Tinh thì bọn họ cũng rất sẵn lòng.
“Được.” Diệp Tinh gật đầu một cái.
Hắn nắm chặt tay phải, một quả cầu pha lê trong suốt lập tức xuất hiện.
Vũ Mạch nhận lấy quả cầu pha lê, sau đó bắt đầu vẽ những bùa văn lên đó.
Xoẹt xoẹt!
Chẳng bao lâu, bên trên quả cầu pha lê có thêm những hoa văn kỳ lạ, những hoa văn này nhìn qua không theo một quy tắc nào, hình dạng vô cùng bất thường.
Vũ Mạch không ngừng vẽ phù văn, dần dần, các họa tiết xuất hiện càng thêm rõ ràng hơn. Hình vẽ này nhìn qua giống như một kim khí mơ hồ.
“Đây là?” Diệp Tinh cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không nhìn ra được là hình gì.
Rắc rắc!
Quả cầu này vỡ rồi! .