"Xong chưa?"
Giọng Trình Khuynh có chút khàn khàn, trầm hơn bình thường.
"Rồi ạ."
Dư Trừ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, lúc này mới nhận ra mình gần như đang ngồi trên đùi Trình Khuynh, cô lùi trở về.
"Xin lỗi, cô Trình, em không đè lên chị chứ ạ?"
"Không sao."
"Vậy thì, chị không cần tiễn em, em xuống xe một mình về trường được rồi ạ."
Dư Trừ hoảng loạn bước ra khỏi xe như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Vừa rồi cô đang nghĩ gì vậy...
Không có việc gì thì có thể hôn má, nhưng sao có thể tùy tiện hôn môi được?
Trình Khuynh nhìn cô chạy đi một lúc rồi mới quay đi.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào hoa tai.
(Sâu đang làm truyện audio đơn giản bằng giọng đọc tự động cho bạn nào thích nghe audio truyện này nhé, đã cập nhật ở chương 1,2,3,4 ☺