Dư Trừ thức dậy rất muộn.
Sau khi tỉnh lại cô sửng sốt hồi lâu, phải mất vài giây cô mới nhớ ra tại sao mình lại vào bệnh viện.
Tối qua cô đã ngất xỉu.
Ngất xỉu ngay trên giường Trình Khuynh.
Mà còn ngất ngay khi mới làm xong.
Thật là muốn mạng mà, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Chuyện này mà còn xảy ra nữa thì cô thà đập đầu vào giường Trình Khuynh chết quách cho xong.
Hơn nữa, có phải tối qua cô rất dính người không?
Nhớ tới đêm qua mình giữ chặt áo Trình Khuynh không cho cô ấy rời đi, Dư Trừ ngồi dậy, ôm mặt thở dài.
Chắc là tối qua mình bị sốt cháy hỏng đầu óc rồi.
Nếu không sao lại không kiểm soát được bản thân như thế?
Nhưng cô thực sự rất ghét bệnh viện, mỗi khi đến bệnh viện, cô đều nhớ tới lúc nhỏ ba mẹ cô bận đi làm, thường bỏ cô lại một mình trong bệnh viện.
Dư Trừ cẩn thận hồi tưởng lại hành vi của mình tối qua, hẳn là không có vấn đề gì lớn, cũng không có gì quá khó chịu hay là quá đáng.
Lúc này, y tá đi vào đo nhiệt độ cho cô: "Hết sốt rồi, nhưng tôi đề nghị cô nên làm một cuộc kiểm tra toàn thân nữa. Tối qua tôi chỉ mới làm vài kiểm tra đơn giản cho cô thôi."
Dư Trừ biết rõ thể trạng của mình nhất: "Vâng, cảm ơn chị."
Y tá cho thuốc vào chai truyền dịch: "Sức đề kháng của cô yếu quá, truyền thêm chút nữa đi, từ từ hãy làm thủ tục xuất viện."
Dư Trừ không có ý kiến gì, sáng nay không có tiết, cô gọi điện cho An Khả, nhờ cô ấy xin nghỉ buổi chiều giúp cô, chờ cô xuất viện sẽ trình giấy nhập viện sau.
Sau khi cúp điện thoại, cô chậm rãi xem những tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Nhóm học lớp của Trình Khuynh là nhiều tin nhắn nhất, có tới hàng chục tin nhắn, Dư Trừ bấm vào hộp thoại kéo lên, nhìn thấy một tin nhắn: "Hôm nay giáo sư Trình đến để giải đáp thắc mắc! Ai muốn hỏi gì thì lên lớp nhé."
Giải đáp sao?
Dư Trừ nghĩ ngợi rồi hiểu ra, có lẽ là do cuộc trò chuyện tối qua, Trình Khuynh không hài lòng với một số điểm mà trợ giảng dạy nên đặc biệt tổ chức một buổi hỏi đáp.
Dư Trừ cũng nhìn thấy một số tin nhắn từ Đồng Gia.
"Cậu có đó không?"
"Mau tới đi!
"Cậu không tới thật hả? Bài giảng của cô Trình tốt gấp mười trợ giảng lận đó."
"Chị em tốt ơi, cậu còn ngủ hả? Bỏ lỡ là hối hận đó nha."
Dư Trừ trả lời với biểu tượng cảm xúc buồn ngủ