Vì Tống Vân Khanh đang đứng bên cạnh sân khấu, lời của cô rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của mọi người.
Mấy người Thẩm Nghị và Vệ Đồng Phủ cũng xông tới đây.
"Tống Vân Khanh! Mày còn biết xấu hổ hay. không?" Mặt Thẩm Nghị đã tức giận đến đỏ bừng.
"Đúng vậy Vân Khanh, con, sao con có thể nói ra mấy lời này?" Ngô Mạn Lệ bày ra vẻ bó tay bó chân không có cách nào lại rất đau lòng.
"Vân Khanh, cháu điên rồi sao? Cháu như vậy, chẳng khác nào chắp tay tặng tài sản cho. người khác." Đỉnh Linh Linh cũng vô cùng đau lòng.
Tống Vân Khanh hoàn toàn không để ý tới người đứng phía sau, chỉ nhìn người đàn ông, trước mắt, "Thưa ngài, ngài nghe rõ không? Cưới tôi, ba năm sau anh sẽ có một phần tài sản không. nhỏ, rất có lời."
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thanh tịnh, bỗng nhiên cười khẽ.
"Nhóc con, loại chuyện như cầu hôn, phải để đàn ông làm."
Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm.
Tống Vân Khanh sững sờ, chúng tân khách yên tĩnh một giây, trong đám người phát ra từng. đợt cười nhạo. Trong mắt người ngoài, ý của người đàn ông này chính là từ chối.
Thẩm Nghị hận không thể tiến lên đạp Tống Vân Khanh hai cước.
"Tống Vân Khanh! Mày mau cút về đây cho tao†". Googl