TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 41
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Trên bàn cơm, mọi người chuyện trò vui vẻ. Những ai đang ngồi tại đây đều thuộc cấp lãnh đạo, đương nhiên sẽ nhắc đến chuyện trong công ty. Từ dự án gần đây đến sự phát triển của công ty, tất cả đều không tránh khỏi việc bị mang ra bàn luận một phen.
Thi thoảng Đỗ Khê Nhiễm sẽ tham gia vào cuộc nói chuyện, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ nghe là chính. Nếu không phải MD kêu cô cùng đến bữa tiệc này thì cô tình nguyện ở lại công ty tăng ca. Khoan nói đến việc có thích nội dung của bữa tiệc hay không thì chỉ riêng bàn đồ ăn cộng thêm số rượu này vào bụng thôi thì đã là sát thủ giảm béo rồi. Không biết phải tập gym đến mấy ngày mới văng hết được đám chất béo này nữa?
“Nghe nói cuối năm Dư tổng cưới rồi.” Một đồng nghiệp chuyển chủ đề tán chuyện từ dự án nào đó sang người phụ trách, “Lại phải chuẩn bị thiệp.”
“Ủa không phải Dư tổng kết hôn rồi à?” Một người khác hiếu kì hỏi.
“Lần hai.”
Mọi người cười rộ lên. Đột nhiên, MD nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, trêu ghẹo: “Dư tổng chưa đến ba mươi đã kết hôn lần hai rồi, thế mà người đẹp họ Đỗ của chúng ta vẫn còn độc thân.”
Đỗ Khê Nhiễm nhấp ngụm rượu: “Không chơi nâng bên này đạp bên kia vậy ha.”
Những người khác đều cười, một đồng nghiệp nữ hiếu kì hỏi: “Lão Đỗ, cậu nói thật với bọn này đi, cậu không có yêu ai thật hả? Hay là yêu mà giấu?”
“Được luôn. Chỉ cần cậu có thể thoát ế thì mình chắc chắn sẽ mời.” Đồng nghiệp nữ thẳng thừng quyết định, “Chỉ không biết cậu có cho mình cơ hội đó hay không thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm cũng cười: “Mình cũng muốn biết là có cơ hội đó hay không lắm.”
Đồng nghiệp nam lại nói: “Đó là do cô không cho người ta cơ hội đấy chứ. Người theo đuổi cô cũng đâu ít, ai mà chẳng phải vừa mở miệng tỏ tình đã bị từ chối? Trưởng thành cả rồi, không còn bao nhiêu người khăng khăng quyết lòng nữa đâu, cơ bản là cô vừa từ chối thì người ta đã bắt đầu tìm người mới rồi. Đôi lúc cô đừng đưa ra yêu cầu cao quá, dù gì cũng thử tiếp xúc một chút rồi hẵng từ chối chứ.”
“Dự án ngon không phải vào tay cô hết rồi à?” Đồng nghiệp cười nói, “Phải rồi, tôi nghe nói cuối tháng Diệp tổng sẽ đến công ty kiểm tra công việc của các phòng ban, chuyện này có thật không vậy?”
MD nói: “Tin tức nhanh nhạy đấy, đúng là có chuyện đó. Kiểm tra thường quy thôi, không cần phải hô hào khắp nơi đâu, cứ làm việc như bình thường là được rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu. Nghĩ đến vị Diệp tổng bận rộn đến mức thần long thấy đầu không thấy đuôi kia*, trong lòng cô lại nảy sinh mấy phần kính nể.
*Một câu thành ngữ, đại loại là rất khó gặp mặt.
Năm đó, khi còn là sinh viên thực tập thì Đỗ Khê Nhiễm có cơ may được gặp Diệp tổng một lần. Có điều khi ấy, trợ lý hướng dẫn cho cô mắc sai lầm trong một dự án, khiến công ty tổn thất khá lớn, cả nhóm bị liên lụy, cô suýt chút nữa cũng bị sa thải theo. Lúc ấy, cô vừa gửi tiền về nhà, không còn bao nhiêu trong túi. Nếu bị sa thải thì có thể còn để lại điểm đen trên sơ yếu lí lịch, lần sau tìm việc mới nói không chừng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Trong lúc bất lực, cô trốn ra hành lang khóc một mình, đúng lúc gặp Diệp tổng ra hút thuốc. Diệp tổng hỏi nguyên do từ cô xong lại trở về kiểm tra tình trạng công việc hàng ngày của cô, sau đó không chỉ không sa thải mà còn chuyển cô sang dưới trướng một VP vô cùng lợi hại, từ đó về sau công việc hết sức thuận buồm xuôi gió. Đồng nghiệp đổi hết đợt này đến đợt khác nhưng Đỗ Khê Nhiễm vẫn ở lại Chính Hòa. Cũng có người mời cô đi với mức lương cao nhưng càng đi lên, cô lại càng xem trọng tinh thần của một công ty. Một người ngồi trên địa vị cao lại chịu hạ mình lắng nghe nguyện vọng từ một sinh viên thực tập nhỏ bé, điều ấy đối với cô mà nói thật sự rất hiếm thấy.
Trước kia, Đỗ Khê Nhiễm không muốn hướng dẫn sinh viên thực tập, một phần là do công việc bận rộn, nhưng một phần cũng do cô cảm thấy mình không thể làm tốt. Hẳn là vì có một Diệp tổng quá xuất sắc ở ngay trước đó, thế nên khiến cô cảm thấy có phần tự ti.
Có điều... Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc túi nilon, bên trong là một cặp bao tay và vớ, trên mặt bất giác nhuộm ý cười.
Có lẽ cấp trên là cô đây làm cũng không tệ lắm nhỉ?
Bữa tiệc kết thúc, Đỗ Khê Nhiễm mới chợt nhận ra mọi người ai ai cũng có người nhà hoặc người yêu đến đón, chỉ có cô lẻ loi một mình gọi tài xế lái thay.
Thật đáng giận.
Có bị hối cưới một ngàn lần cũng chẳng khiến người ta đau đớn bằng cảnh tượng trước mắt.
Đỗ Khê Nhiễm trước giờ vẫn không để lọt tai lời ai nói, giờ tự dưng nảy sinh một suy nghĩ - không thì... yêu đương thử xem sao?
Cảnh đêm lướt vội qua cửa sổ, Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài.
Thoạt tiên, cô muốn có một căn hộ thuộc về chính mình tại thành phố này, thế nên cứ cắm mặt vào công việc, hai tai chẳng màng bận tâm chuyện tình cảm, chỉ một lòng muốn kiếm thật nhiều tiền.
Hiện giờ, cuối cùng cô đã có chỗ ở riêng, nhà cũ cũng sửa lại một lần, Đỗ Hà Nhược cũng được đưa lên đây tiếp nhận tài nguyên tốt hơn. Những chuyện cần làm đều đã hoàn thành tương đối, phải chăng giờ có thể suy xét một chút về chuyện tình cảm?
Uống say có người đến đón về nhà, ngẫm lại cũng rất tốt...
Xe dừng bánh dưới lầu. Đỗ Khê Nhiễm uống ít rượu, không đến mức say bí tỉ nhưng bước chân cũng đã hơi loạng choạng, may mà vẫn có thể khống chế được.
Tiếng giày cao gót nện trên hành lang rất vang, chợt to chợt nhỏ bước đến cửa nhà. Đỗ Khê Nhiễm lục lọi chìa khóa trong túi xách cả buổi vẫn không gặp, lại bất cẩn làm rơi đôi vớ mà Diệp Nam Nịnh tặng ra ngoài. Cô dứt khoát ngồi xổm xuống nhặt vớ, sau đó nương ánh sáng mà lục tìm chìa khóa trong túi.
Đúng lúc này, cửa căn hộ đối diện chợt mở ra. Diệp Nam Nịnh đứng đó gọi: “Đỗ tổng, chị về rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm nghiêng mặt, ngẩng đầu nhìn sang. Ánh đèn phía sau Diệp Nam Nịnh chiếu lên người em như phủ thêm một đôi cánh mỏng, đẹp một cách mông lung, mờ ảo.
Đỗ Khê Nhiễm từ từ chớp mắt: “Ừ... Em chưa ngủ à?”
“Không ngủ được. Em có tiện tay làm ít canh giải rượu, Đỗ tổng muốn uống chút không?” Diệp Nam Nịnh mời mọc.
“Canh giải rượu?” Đỗ Khê Nhiễm lặp lại.
“Vâng.”
“Được chứ.” Đỗ Khê Nhiễm vừa đứng dậy thì men say kết hợp với động tác thay đổi tư thế bất ngờ khiến cô choáng váng, bước chân cũng loạng choạng.
Diệp Nam Nịnh vội lao từ bên kia sang. Một mùi chanh nhè nhẹ khỏa vào mặt, rất dễ ngửi. Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm cũng tỉnh táo lại phần nào.
“Mới tắm à?” Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang, tiện tay sờ lên đuôi tóc đối phương, còn ươn ướt.
“Vâng. Đỗ tổng cẩn thận.” Diệp Nam Nịnh đỡ Đỗ Khê Nhiễm vào nhà, ngồi thẳng xuống sô pha, sau đó lại lấy đôi dép lê hồng nhạt kia ra. Giúp đối phương cởi giày, thay dép xong, cô lại đi rửa tay rồi bưng lên một bát canh giải rượu.
Một bàn tay Đỗ Khê Nhiễm chống trên tay vịn ghế, đầu nghiêng nghiêng, kinh ngạc nhìn một loạt động tác hết sức trôi chảy của cô nàng: “Em cũng thuần thục quá rồi đấy.”
Diệp Nam Nịnh ngại ngùng cúi đầu: “Chị uống ít canh trước đi.”
Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu mấy cái rồi mới ngồi thẳng dậy, bưng canh uống mấy ngụm. Chua chua ngọt ngọt, nâng cao tinh thần, kí