Chương 26
"Cậu có kẻ thù không?" Đạo Hàm ngồi trên ghế sofa, hỏi.
Hàm Số ngồi chếch về phía trước bên phải của hắn.
Trong thế giới Toán cấp ba, mọi định nghĩa toán học có tên riêng đều tồn tại dưới hình dạng con người. Mặc dù một số định nghĩa có thể giao thoa với nhau - chẳng hạn như Hàm Số và Ánh Xạ - nhưng về cơ bản, họ vẫn là những cá thể riêng biệt.
Ở nơi này, ngoài một số chủ đề và dạng bài tập mà đề thi đại học đặc biệt ưu ái, phần lớn các định nghĩa toán học đều rất hiếm khi xuất hiện trong kỳ thi, khiến nhiều định nghĩa toán học này rơi vào cảnh 'thất nghiệp'.
Và nếu đã thất nghiệp quá lâu, họ sẽ dần biến thành..... du côn.
Ví dụ như Ánh Xạ____ chưa bao giờ được 'đề thi đại học' đoái hoài tới.
"Không có." Hàm Số lắc đầu.
"Dù sao cũng phải cẩn thận." Đạo Hàm trầm giọng nói, "Hay là cậu lưu số điện thoại của tôi đi. Nếu không ngại thì đặt làm phím tắt luôn, lỡ gặp chuyện gì, cậu có thể gọi ngay."
"Tôi có số của anh trong máy rồi."
"Người ra đề thi đại học đưa cho cậu à?" Đạo Hàm hỏi.
"Ừm."
Khi người ra đề cho Hàm Số số QQ, tất nhiên cũng không quên cho luôn số điện thoại. Hàm Số tiện tay lưu lại.
"Vậy thì tốt. Nhưng nhất định phải cẩn thận đấy."
Đạo Hàm đứng dậy, nhìn cậu nói:
"Tôi về đây."
"Anh......" Hàm Số bật thốt lên rồi cũng lập tức đứng dậy, cố gắng sắp xếp lại câu từ trong đầu:
"Tôi không biết mục tiêu của đối phương là ai. Lỡ như hắn nhắm vào anh, bây giờ anh ra ngoài chẳng phải sẽ đụng trúng hắn sao?"
Ánh mắt của Hàm Số dần tập trung lại, dừng trên người Đạo Hàm:
"Hay là hôm nay anh ở lại đây một đêm đi?"
"Cậu lo cho tôi sao?"
Đạo Hàm khẽ bật cười, khóe mắt cong lên, trong con ngươi phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp.
"Cậu không muốn biết mục tiêu của hắn là ai à? Nếu tôi đi ra ngoài mà bị tấn công thì tức là hắn nhắm vào tôi. Còn nếu tôi về nhà bình an thì có nghĩa mục tiêu không phải tôi."
"Anh......"
Hàm Số cau mày, định nói gì đó nhưng đã bị Đạo Hàm cắt ngang.
"Tôi đùa thôi."
Nụ cười trên môi hắn vẫn chưa tan hết.
"Đừng lo, tôi từng học quyền anh, sanda, cả taekwondo cấp 10 nữa*."
(*quyền anh: Boxing, một môn võ phương Tây; sanda: Tán Đả - là môn võ đối kháng của Trung Quốc; taekwondo: môn võ Hàn Quốc nhưng cấp 10 là cấp thấp nhất => mang tính chất khoe khoang, trấn an một cách vui vẻJ)
Bàn tay của Đạo Hàm nắm lấy tay nắm cửa, hắn nghiêng đầu nhìn Hàm Số, nhẹ giọng nói:
"Tạm biệt."
>>>>>>>>>>
Chương 27
Két_____
Cánh cửa khép lại. Hàm Số có chút sững sờ, nụ cười của Đạo Hàm như hơi ẩm trong mùa mưa phùn, quẩn quanh mãi không tan.
Hắn có gặp nguy hiểm trên đường không?
Nhỡ đâu đối phương có đồng bọn thì sao?
Nếu đối phương mang theo dao thì phải làm thế nào?
Các định nghĩa toán học trong sách giáo khoa vốn là những thực thể bất tử. Muốn tiêu diệt một định nghĩa, cách duy nhất là chứng minh nó sai ngay từ gốc rễ, nếu không, dù bị thương nặng đến đâu, các định nghĩa cũng sẽ không chết.
Tuy nhiên, mức độ cảm nhận đau đớn của họ giống hệt con người và tốc độ hồi phục cơ thể cũng vậy.
Nói cách khác, nếu Đạo Hàm bị tấn công, bị áp đảo về số lượng, hắn vẫn sẽ phải trải qua nỗi đau cận kề cái chết - dù rằng hắn sẽ không thực sự chết đi.
Nhưng những điều này là về sau Hàm Số mới biết. Hiện tại, cậu vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của Đạo Hàm.
Bản chất của các định nghĩa toán học trong sách giáo khoa là những vệt mực, vì thế, máu của họ có màu đen - đây là một điểm khác biệt nữa giữa họ và con người.
Hàm Số nghĩ mình lẽ ra nên kiên quyết hơn, phải giữ Đạo Hàm ở lại bằng mọi giá, không nên để hắn mạo hiểm như vậy.
Lúc này cậu đáng lẽ đang lướt mạng nhưng cậu mở Weibo ra thì thấy hôm nay chẳng có tin tức nào thú vị.
Hàm Số chán nản đóng ứng dụng lại.
Đột nhiên, trong đầu cậu bật ra một câu hỏi: Đạo Hàm đã về đến nhà chưa?
Hàm Số hối hận____ lẽ ra cậu nên bảo hắn nhắn tin báo bình an khi về đến nơi. Nhưng bây giờ nghĩ đến thì đã muộn rồi.
Hay là gọi điện thử?
Hàm Số ngồi trước bàn học, liếc nhìn đồng hồ_____ đã nửa tiếng trôi qua nhưng nhà Đạo Hàm cách khu chung cư của cậu bao xa, cậu không biết. Nửa tiếng có đủ không? Hay vẫn còn quá sớm?
Cậu mở danh bạ, tìm thấy số của Đạo Hàm. Ngón tay của cậu cách dãy số đó chỉ 0,5 cm..... rồi cậu lại rụt tay về.
Thôi, đợi thêm chút nữa vậy.
Năm phút sau, ngón tay của cậu một lần nữa cách số đó 0,5 cm..... nhưng rồi lại rụt về.
Thôi..... đợi thêm chút nữa vậy.
Chỉ có điều, lần này có một điểm khác biệt duy nhất____ ngay khi cậu vừa thu tay lại, điện thoại liền reo lên.
[Bạn nhận được một tin nhắn từ Đạo Hàm.]
Hàm Số lập tức mở ra xem.
[Đường đi rất thuận lợi, tôi về đến nhà rồi. Ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.]
Hàm Số nhìn chằm chằm vào màn hình, chớp mắt vài cái. Cũng phải thôi___ một cao thủ tán đả, taekwondo cấp 10, làm sao có thể thua mấy tên du côn vỉa hè được chứ?
Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, khóe môi của mình đã bất giác cong lên. Mãi đến khi nhận ra điều đó, cậu mới ngỡ ngàng nghĩ____
Hóa ra Đạo Hàm cũng biết đùa cơ đấy.
>>>>>>>>>>
Chương 28
Trải nghiệm lần này ảnh hưởng đến Hàm Số không hề nhỏ___ đến mức cậu lập tức đặt mua một chiếc camera mini trên Taobao, gắn vào phòng khách mới thấy yên tâm hơn một chút.
Sau đó, lại là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác___ bình thường đến mức cậu xuống cầu thang rồi mới nhận ra mình lại quên mang nước sôi để nguội. Thế là cậu phải ghé vào cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua một chai nước khoáng.
"Hai tệ." Nhân viên thu ngân nói.
Hàm Số mở WeChat quét mã thanh toán rồi nhận lấy chai nước từ tay người thu ngân. Trên mu bàn tay của anh ta có một đường gân xanh nổi rõ, chính vì điểm này mà Hàm Số vô thức liếc nhìn lâu hơn một chút____ sau đó cậu nhận ra, làn da của đối phương trông khá non nớt, không giống da của một thanh niên ngoài ba mươi mà giống tay của một đứa trẻ mười mấy tuổi chưa từng trải đời hơn.
Khoan đã...... thu ngân đã đổi người từ khi nào vậy?
Suy nghĩ này nhanh chóng bị ném ra sau đầu vì Hàm Số lại sắp trễ làm lần nữa. Cậu lịch sự nói cảm ơn rồi sải bước chạy về phía bãi đỗ xe.
Bên ngoài, mặt trời sáng chói đến mức chói mắt, dường như có thể xua tan mọi bóng tối. Dù ánh nắng chiếu vào mặt cậu qua lớp kính xe đã yếu đi ít nhiều nhưng hơi nóng vẫn bỏng rát.
Hàm Số đỗ xe dưới tầng hầm của tòa nhà văn phòng rồi bước vào thang máy. Cậu mang theo một chiếc cặp công vụ màu đen, nhìn chai nước khoáng trong tay, trong đầu cậu bỗng lóe lên hình ảnh nhân viên cửa hàng tiện lợi dưới chung cư - người đội chiếc mũ lưỡi trai đen.
Hôm nay, người thu ngân kia cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai đen.
Nhưng anh ta bắt đầu đội mũ từ khi nào nhỉ?
Không nhớ nữa, chỉ biết là cũng được một thời gian rồi.
Sau đó, cậu bỗng nhận ra một chuyện quan trọng - mấy cửa hàng tiện lợi nhỏ thường không đủ kinh phí để lắp điều hòa nhưng hôm nay, nhân viên thu ngân đó còn đeo cả khẩu trang.
Hàm Số cũng không biết anh ta bắt đầu đeo khẩu trang từ khi nào nên cậu thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt của người đó.
Giữa mùa hè tháng sáu, một luồng ớn lạnh đột ngột bò từ lòng bàn chân lên tứ chi.
Thôi thôi thôi! Đừng nghĩ lung tung!
Hàm Số tự trấn an mình: Nhỡ đâu người ta chỉ bị cảm thì sao?
Vừa ngồi xuống ghế văn phòng, đặt cặp xuống, cậu đã nhận được một tràng tin nhắn dồn dập từ Xác Suất trên QQ.
Xác Suất: [Có đó không!!!!!!]
Xác Suất: [Anh đẹp trai ơi, cứu tôi với được không, hì hì.]
Xác Suất: [/Hình ảnh: Cậu đang nhắn với ai mà không trả lời tôi.jpg/]
Xác Suất: [/Hình ảnh: Đồ đàn ông không thèm rep tin nhắn.jpg/]
Xác Suất: [/Hình ảnh: Anh nhất định phải để tôi khóc thì mới chịu trả lời đúng không.jpg/]
Hàm Số chẳng còn thời gian để lo lắng mấy chuyện vẩn vơ nữa. Nhìn loạt meme của Xác Suất, cậu bật cười rồi đáp lại một tấm hình chế.
Hàm Số: [/Chậc chậc chậc.jpg/]
Hàm Số: [Chuyện gì? Nói nghe thử? Có thù lao không?]
Xác Suất: [/Khó nói quá đi.jpg/]
Hàm Số: [Vậy thôi bỏ đi.]
Xác Suất lập tức nhắn lại:
Xác Suất: [Đừng mà!!!!!!!!]
Xác Suất: [Nhóm ra đề Toán và Văn tạm thời quyết định tổ chức một buổi gặp mặt giao lưu sau hai tháng nữa, tôi muốn nhờ cậu giả làm bạn trai tôi.]
Hàm Số không cần suy nghĩ, lập tức đáp:
Hàm Số: [?????]
Hàm Số: [Không đời nào.]
Hàm Số: [/Cậu đang làm khó tôi đấy hả.jpg/]
Xác Suất đột nhiên gửi một loạt emoji cười gian xảo.
Hàm Số mơ hồ có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cậu nhận được một tin nhắn_____
[Trong điện thoại của tôi vẫn còn lưu video cậu hát đấy nha.