Chương 16
Giọng của Đạo Hàm trong trẻo và ấm áp, mang theo chút bá đạo dịu dàng khiến người ta nghĩ đến cụm từ - 'một quý ông bẩm sinh'. Khí chất tỏa ra từ hắn mạnh đến mức tất cả mọi người đều vô thức đặt điện thoại xuống. Giai điệu bài hát nhẹ nhàng mà vẫn có chút sôi động, kết hợp với phát âm tiếng Anh chuẩn mực của Đạo Hàm, như thể một chàng trai đang cất tiếng hát để giãi bày tâm sự.
Có chút cuốn hút.
Chỉ tiếc rằng trình độ tiếng Anh của Hàm Số không được tốt lắm, cậu chỉ nghe hiểu một vài từ vựng căn bản của chương trình tiếng Anh trung học. Nhưng dù vậy, cậu vẫn phải trầm trồ trong lòng____ Đúng là đại lão có khác, phát âm này, giọng hát này, chuẩn không cần chỉnh!
Đạo Hàm quay lưng về phía màn hình, hiển nhiên là đã ghi nhớ toàn bộ lời bài hát. Nhưng thay vì đối diện với khán giả, hắn hơi nghiêng người về phía cửa sổ, hàng mi khẽ rủ xuống___
'Only fools fall for you only fools, only fools do what I do only fools fall____'(Chỉ những kẻ khờ mới yêu em, chỉ những kẻ khờ... Chỉ những kẻ khờ mới làm điều tôi làm...)
Kỹ thuật hát của Đạo Hàm rõ ràng ở một đẳng cấp khác so với Xác Suất. Hắn thuộc kiểu ca sĩ biết cách kể chuyện qua giọng hát, đến mức ngay cả hơi thở và cách ngắt câu cũng trở thành một phần của nghệ thuật truyền tải cảm xúc. Đôi mắt bạn sẽ bị hút chặt vào hắn rồi vô thức chìm vào giấc mộng mà hắn dệt nên bằng thanh âm.
Nghe Đạo Hàm cất giọng đầy tình cảm, Hàm Số bỗng nghĩ___ Anh ta có thích ai không nhỉ? Nhưng ngay giây tiếp theo, một ý nghĩ khác quan trọng hơn nảy lên trong đầu cậu.
Như có một lực lượng thần bí điều khiển, Hàm Số rút điện thoại ra, mở chức năng quay video, ngón trỏ và ngón cái chạm vào màn hình rồi kéo giãn ra, điều chỉnh độ phóng đại đến mức hợp lý. Trong màn hình, hình ảnh Đạo Hàm trùng khớp hoàn hảo với người thật trước mắt.
'Only fools.' (Chỉ những kẻ khờ.....)
Khi âm tiết cuối cùng cất lên, như thể một giấc mộng dài vừa chấm dứt. Khoảnh khắc nhạc nền dừng lại, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, mọi người như bừng tỉnh. Nhưng chỉ một giây sau, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ.
Giữa tràng pháo tay như sấm rền, Đạo Hàm chỉ lặng lẽ đưa micro cho người bên cạnh rồi trở về chỗ ngồi. Đối diện với những lời khen ngợi chân thành của mọi người về giọng hát của mình, hắn chỉ lịch sự đáp lại vài câu 'cảm ơn' nhưng giọng điệu vẫn mang theo chút xa cách.
Sau đó, ai đó bước lên tiếp tục phần trình diễn mới và giấc mộng đẹp đẽ khi nãy hoàn toàn tan biến, chìm vào những nốt nhạc sôi động đang vang lên. Cũng giống như những giấc mơ mà con người thường trải qua____ khi tỉnh dậy, chỉ mất vài phút để họ quên sạch mọi thứ đã diễn ra trong mơ.
Chỉ tiếc rằng, vẫn có một người chưa tỉnh giấc.
Hàm Số đeo tai nghe, chăm chú xem lại video vừa quay, ánh mắt đầy thỏa mãn.
Đạo Hàm lặng lẽ tiến đến sau lưng cậu, chống hai tay lên lưng ghế, hơi nghiêng người xuống nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ lịch thiệp. Ánh mắt của hắn lướt qua đỉnh đầu của Hàm Số, tạm dừng lại trên gương mặt cậu rồi cuối cùng dừng hẳn trên màn hình điện thoại.
Ánh đèn đủ màu sắc phản chiếu trên gương mặt của Hàm Số, không còn trong trẻo nữa mà pha trộn giữa những sắc thái mờ ảo. Như nhận ra điều gì đó, Hàm Số nghiêng đầu lại____và lập tức đối diện với ánh mắt của Đạo Hàm.
"Cậu đang quay tôi à?" Đạo Hàm hỏi.
Hàm Số thoáng nghẹn lời.
Căn phòng mờ tối nhưng trong đôi mắt của Đạo Hàm lại ánh lên tia sáng.
Rồi trong mắt hắn, Hàm Số nhìn thấy hình bóng của chính mình.
>>>>>>>>>>
Chương 17
Rõ ràng là quay phim một cách quang minh chính đại, thế mà nghe Đạo Hàm nói lại cứ như cậu đang lén lút quay trộm vậy. Mặt của Hàm Số bỗng nhiên nóng lên một cách khó hiểu rồi cậu thẫn thờ nghĩ___ Chắc chắn là do trời mùa hè quá nóng, điều hòa lại không bật nhiệt độ thấp hơn một chút, haiz......
Đạo Hàm thu tay lại khỏi lưng ghế sofa, bởi lúc này Hàm Số đã đứng dậy, mặt đối mặt với hắn nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo qua đảo lại, trông chẳng khác nào một đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Đạo Hàm yên lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.
"À____" Hàm Số vội vàng tìm cách đánh lạc hướng, "Anh hát hay thật đấy."
Nói xong, trong lòng cậu âm thầm tặng cho bản thân một tràng pháo tay: Xem cách mình xử lý tình huống khéo léo chưa kìa? Thế này thì Đạo Hàm sẽ không còn để tâm đến chuyện quay video nữa.
Quả nhiên, Đạo Hàm khẽ chớp mắt, giấu đi nụ cười mơ hồ trong đáy mắt, chỉ đáp: "Cảm ơn."
Lúc này Hàm Số mới cảm thấy mình dần kiểm soát được hướng đi của cuộc hội thoại. Theo lý mà nói, cậu nên nhân cơ hội này lái sang một chủ đề khác để cuộc nói chuyện dần trôi vào ngõ cụt nhưng không hiểu sao, cậu lại tự nhiên thốt lên: "Tôi gửi video cho anh nhé. Anh hát thật sự rất hay."
Vừa dứt lời, Hàm Số suýt nữa cắn phải lưỡi.
Đệch..... cậu đang làm cái quái gì thế này?
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, chẳng thể thu lại được. Hàm Số đành cứng đờ cả người, mở QQ, tìm trong danh sách liên lạc cái tên 'Bầu trời rực rỡ' rồi gửi video qua.
May mà trong lúc chờ video tải lên, Đạo Hàm không tiếp tục truy hỏi về lý do quay phim mà chỉ bước đến sofa, ngồi xuống một cách tự nhiên. Hàm Số đứng mãi cũng không tiện, cậu đành quay người ngồi xuống theo. Giờ đây, Đạo Hàm ngồi ngay bên cạnh, cách cậu chỉ khoảng hai bàn tay. Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết đang làm gì.
Khoảng một phút sau, video đã được gửi thành công và Hàm Số nhận được tin nhắn phản hồi từ đối phương:
[Quay khá tốt.]
Rất khách sáo, vô cùng khách sáo. Khách sáo đến mức Hàm Số không còn cảm thấy có gì lạ lùng nữa. Khách sáo đến mức cậu có cảm giác như mình lại đang cùng Đạo Hàm phối hợp làm nhiệm vụ nào đó.
Cho đến ba giây sau, cậu nhận được một biểu tượng cảm xúc trên QQ____
/Cười mỉm*/.
(*