Chương 06. Nguyên nhân tai nạn
Tay hắn còn nắm tay tôi, sau khi nghe được lời của tôi nói đột nhiên dùng sức, bóp tôi rất đau.
“Lang Lang, em đừng như vậy.”
Tôi như thế nào?
Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ hắn chỉ nói xin lỗi, không cho tôi bất kỳ lời giải thích nào, thậm chí còn gọi điện thoại cho Hà Ưu Nhu.
Tôi còn muốn hỏi, rốt cuộc hắn muốn gì.
Quá kích động, hiện tại trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ ly hôn, tôi không muốn Phó Hằng như vậy.
Tôi giãy dụa muốn đứng lên, kết quả trước mắt tối sầm, lại ngất đi.
Tôi nghe thấy Phó Hằng lo lắng gọi “Lang Lang” bên tai, nhưng có ích gì chứ?
Lúc tỉnh lại không thấy Phó Hằng, hộ lý đang ở đây.
Tôi mở to mắt rồi nhắm lại, miệng tôi cảm thấy rất đắng.
Ngày hôm sau, mẹ tôi đến thăm tôi.
Tôi không cho chị gái nói cho mẹ biết, nhưng vẫn cho mẹ biết.
Mẹ nấu canh chim bồ câu, bảo tôi uống ngay khi vừa mang đến.
Tôi không muốn uống chút nào, nhưng không muốn làm mẹ thất vọng nên tôi ép mình uống hai ngụm.
Mẹ tôi nhấc chăn lên xem vết thương của tôi, bàn tay thô ráp sờ lên hơi đau, bà lau nước mắt nói: "Mày không thể cẩn thận một chút sao, nếu xảy ra chuyện Trăn Trăn sẽ như thế nào? Còn A Hằng, với địa bị của nó, qua vài ngày nữa sẽ tìm người khác, đến lúc đó nhà cửa xe cộ, con cái đều thuộc về nó, mày có cái gì chứ, ngay cả một người viếng mộ cũng không có.”
Tôi vốn không muốn cho mẹ biết chuyện tôi muốn ly hôn, hiện tại lại càng không muốn nói. Mẹ là kiểu phụ nữ điển hình trong gia đình, ly hôn đối với giống như ngày tận thế.
Lúc này, mẹ chồng của tôi cũng tới.
Bà ta mang theo con gái của tôi, cô nhóc Trăn Trăn ba tuổi.
Trăn Trăn vừa vào cửa liền nhào về phía tôi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Mẹ tôi sợ con bé làm tôi bị thương: "Cục cưng ngoan, mẹ con không sao, để bà ngoại nhìn con.”
Tôi nhân cơ hội chào mẹ chồng Vương Á Như, mẹ tôi cũng đứng lên chào bà ta.
Hình như Vương Á Như hừ một tiếng, chúng tôi đều thấy nhưng không thể trách, loại người như bà ta mắt để trên đỉnh đầu, ngoại trừ chồng và con trai bà ta ra thì bà ta nhìn ai cũng không vừa mắt.
Bà ta cũng không ngồi, ngay trước mặt mẹ tôi cùng Trăn Trăn liền mắng tôi: "Lâm Lang, tôi phải nói gì về cô đây?"
Tôi im lặng.
Bởi vì năm đó sau khi kết hôn Phó Hằng liền dẫn tôi dọn ra ngoài nên bà ta đặc biệt có thành kiến với tôi. Sau đó tôi lại sinh con gái. Bây giờ, tất nhiên, bà ta muốn phát tiết khi có cơ hội.
Mẹ tôi tựa hồ muốn thay tôi giải thích vài câu, nhưng chưa mở miệng đã bị Vương Á Như trừng trở về, bà vội vàng cúi đầu, thì thầm dỗ Trăn Trăn nói chuyện.
Tôi phiền không chịu được, Vương Á Như đối với tôi thế nào cũng được, bà ta là trưởng bối tôi không chấp, nhưng thái độ của bà ta đối với mẹ tôi khiến tôi tức giận.