Tỉnh Mộng Chương 22: Chương 22

[Cập nhật lúc: 23:24 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Tỉnh Mộng - Chương 22: Chương 22 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Hắn hỏi tôi tại sao?

 

Thật đúng là buồn cười.

 

Tôi lười trả lời, lại sợ hắn tìm Hoàn Tử gây phiền phức: "Anh nói xem, chẳng lẽ anh mang con của đến chỗ tiểu tam, tôi còn sinh cho hai người một đứa nữa sao?"

 

Có thể tưởng tượng được sự tức giận của Phó Hằng, hắn bế tôi rời đi, có lẽ là vì không muốn mất mặt.

 

Tôi bỗng nhiên không an phận, cho dù quần áo không chỉnh tề, cũng muốn từ trên người hắn đi xuống. Nói thế nào tôi cũng là người lớn, hắn bế không được là chuyện đương nhiên.

 

Tôi đứng ở đối diện hắn xách váy lên: “Phó Hằng, anh cút cho tôi, tôi ghê tởm anh."

 

Hắn đưa tay tới bắt tôi: “Lâm Lang, em đừng gây sự, chuyện không phải như em nghĩ."

 

Tôi cười khẩy, xoay người đi vào trong phòng phẫu thuật. Hắn bước nhanh hai bước tới bắt tôi, đẩy tôi về hướng ngược lại, nhưng thật không ngờ đối diện đẩy tới một chiếc xe bánh xích, tôi đẩy hắn một cái, đụng vào xe.

 

Chương 13. Ly hôn, tôi sẽ ra khỏi nhà

 

Sau một hồi đau nhức, tôi co rút trên mặt đất, thân dưới ẩm ướt, là máu.

 

Y tá đẩy giường bánh xe sợ hãi, vội vàng đỡ tôi vào.

 

Kết quả cuối cùng đương nhiên là đứa nhỏ không còn.

 

Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, tuy rằng tôi phải chịu khổ, nhưng vẫn cắt đứt liên lụy cuối cùng giữa tôi và Phó Hằng.

 

Phó Hằng giống như phát điên, tìm bệnh viện người ta gây phiền phức.

 

Lúc tôi trở lại phòng bệnh nghe thấy viện trưởng và chủ nhiệm Khoa Phụ sản đều tới, đoán chừng là biết Phó Hằng không dễ chọc.

 

Bọn họ đang tranh luận, Phó Hằng còn đang liên lạc với luật sư.

 

Họ cãi nhau ngay trước mặt tôi, căn bản không coi tôi là bệnh nhân.

 

Tôi bị đau đầu vì tiếng ồn nên mở mắt ra, kêu lên: "Phó Hằng".

 

Hắn lập tức lên tiếng, bản tính khôn khéo của thương nhân lộ rõ, nói với người trong bệnh viện: "Vợ tôi có chuyện muốn nói".

 

Tôi lại như cười như không nhìn hắn: “Người đẩy tôi qua là anh, người đụng vào là tôi, liên quan gì đến bệnh viện người ta chứ?”

 

Có lẽ vì sỉ diện, hắn muốn chuyển viện cho tôi.

 

Tôi bị sốt, 39,8 độ, không thích hợp để chuyển viện.

 

Đây có kẽ là lúc Phó Hằng chật vật nhất, tôi mơ màng nhìn thấy hai mắt hắn dày đặc tơ máu, râu cằm rất dài.

 

Tôi cảm nhận được khoái cảm trả thù, tôi dùng thân thể của mình và con trả thù hắn. Đương nhiên, trái tim tôi chắc chắn còn đau hơn hắn.

 

Nhưng mà tôi hơn phân nửa thời gian là không tỉnh táo, thân thể tựa như đặt ở trên lửa thiêu đốt, tôi nghĩ đây có lẽ chính là sự trả thù của đứa nhỏ đối với mẹ mình.

 

Phải 24 giờ sau, tình trạng của tôi mới ổn định trở lại. Cơn sốt của tôi đã giảm, tôi đang chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng ồn ào.

 

Chẳng lẽ chuyện của bệnh viện còn chưa xử lý xong?

 

Không đợi tôi mở mắt ra, bỗng nhiên cảm giác được có người đang lôi kéo tôi.

 

Tôi mở to hai mắt cay xè, thấy được Vương Á Như, mẹ và chị tôi.

 

Đây là điều không thể tránh khỏi, chuyện tôi sảy thai lớn như vậy sớm muộn gì người của hai nhà cũng phải biết.

 

Vương Á Như vẫn bưng cái dáng vẻ kiêu ngạo của bà ta, tựa như tôi bị bệnh dịch lây nhiễm đứng ở vị trí đầu giường, người kéo tôi chính là mẹ tôi.

 

Cổ họng tôi sắp khô rồi, há mồm gọi mẹ cũng không được.

 

Nhưng nghênh đón tôi không phải là an ủi và đau lòng, mà là một cái tát vào mặt.

 

Tôi bị đánh đến choáng váng, thân thể vốn đã yếu ớt không chịu nổi gió càng yếu hơn, bà áy vừa đánh vừa khóc: “Con bé này sao lại cố chấp như vậy? Cãi nhau với A Hằng một cái liền bỏ con, nếu tao cũng làm như vậy thì mày có trên đời này sao? Lúc trước tao sinh mày ra còn bị nhà nước phạt tiền, cha mày mùa đông giá rét phải bán cả than đá trong nhà đi..."

 

Lần nào cũng vậy, lúc bà ấy đánh tôi luôn khóc lóc mắng chửi, nhắc đến tất cả những chuyện vặt vãnh.

Truyện mới