Tỉnh Mộng Chương 14: Chương 14

[Cập nhật lúc: 23:24 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Tỉnh Mộng - Chương 14: Chương 14 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Sau khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn, tôi bỗng nhiên trở nên ác liệt. Tôi ngẩng đầu, túm lấy cổ áo Tần Hạo, nhẹ nhàng kéo sang một bên, cười nói: "Anh uống nhiều quá, quần áo đều ướt hết rồi."

 

Tần Hạo nhìn tay tôi, mặt đột nhiên đỏ bừng, yết hầu trượt lên trượt xuống.

 

Tôi nhân cơ hội rút tay lại, xoay người muốn lên xe.

 

Tần Hạo lại túm lấy cánh tay tôi, nắm không nhẹ không nặng, cánh tay tôi bị thương, hôm nay ra ngoài mặc áo dài tay.

 

May mà anh ta nhanh chóng buông ra: “Tôi đưa hai người đi."

 

Nói xong anh ta mở cửa ghế lái phụ.

 

Tôi cũng lên xe, không đi gặp Phó Hằng, hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi không quan tâm.

 

Hoàn Tử không ngờ Tần Hạo cũng lên xe, cô ấy tức giận đ.ấ.m lưng ghế: “Tần Hạo, anh sắp kết hôn rồi còn làm ầm ĩ cái gì."

 

Tần Hạo sắp kết hôn vào ngày Quốc khánh, lần trước anh ta đã nói với tôi trên Wechat rồi.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học anh ta ở lại trường, tìm vợ cũng là một giảng viên, rất môn đăng hộ đối.

 

Tôi bỗng nhiên cảm khái, nói với anh ta: "Tần Hạo, anh kết hôn rồi thì không thể giống như một đứa trẻ nữa, nếu không vợ anh sẽ rất mệt mỏi."

 

Anh ta khịt mũi một tiếng: “Em chưa sống chung với tôi, sao em biết tôi sẽ không yêu thương vợ?”

 

Cũng đúng, tôi câm miệng.

 

Hoàn Tử cùng tôi đến nhà tôi.

 

Vừa vào cửa tôi đã vào phòng thay quần áo, may mà vết thương bị Tần Hạo nắm không chảy máu.

 

Hoàn Tử sợ hãi: “Chuyện này xảy ra như thế nào?"

 

Tôi không có gì phải giấu cô ấy cả, nghe xong lời của tôi cô ấy tức điên lên: “Vừa rồi vì sao cậu không gọi tôi xuống, cmn tôi đi cào mặt người phụ nữ kia."

 

Tôi rót cho cô ấy một ly nước: "Có Phó Hằng ở đó, có lẽ cậu sẽ không có cơ hội đâu.”

 

“Lang Lang, cậu không thể yếu đuối như vậy, bị người ta trèo trên đầu trên cổ rồi. Chúng ta nghĩ cách bắt gian, quay video đăng lên mạng, cho anh ta c.h.ế.t thối đi."

 

Tôi đau đầu, tính tình Hoàn Tử vạn năm không thay đổi. Chẳng trách không có người bạn trai nào của cô ấy kéo dài được lâu.

 

“Hoàn Tử, tôi muốn ly hôn với Phó Hằng.”

 

“Ly thì ly, sợ gì anh ta... Lang Lang, cậu bỏ được sao?” Cô ấy bỗng nhiên dừng lại, hai tay ấn sô pha nhìn tôi.

 

Tay tôi ấn trán, cảm thấy hỗn loạn: “Tôi có thể làm gì đây? Anh ta đã thay lòng đổi dạ tôi còn muốn giả điếc giả câm tùy ý để anh ta làm loạn sao? Hoàn Tử, tôi khó chịu."

 

Hoàn Tử thấy tôi thực sự muốn ly hôn, ngồi xuống chống cằm suy nghĩ một chút: “Con bé ở với ai?"

 

“Tôi muốn con bé, nhưng là tôi sợ Phó Hằng không cho tôi.”

 

Hoàn Tử gật đầu: “Đó là chắc chắn, anh ta yêu Trăn Trăn như vậy. Nhưng mà nếu cậu ly hôn thì phải làm sao? Cậu không có việc làm, cũng không có nhà."

 

Cô ấy bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Có rồi, tìm Giang Nhất Hàng, anh ấy là luật sư."

 

Tôi lắc đầu: “Nhà họ Phó muốn thể diện, nếu ầm ĩ đến chỗ luật sư tôi muốn ly hôn thì càng khó khăn."

 

Hoàn Tử khá thất vọng: “Cậu đã cho Phó Hằng thể diện nhưng anh ta đối xử với cậu như thế nào?"

 

Hắn đã từng đối xử với tôi rất tốt, nhưng những thứ đó đều là quá khứ, tôi vẫn không muốn chúng tôi làm tổn thương lẫn nhau, bởi vì... tôi yêu hắn.

 

Hoàn Tử cũng nhìn ra tôi do dự, cô ấy trò chuyện với tôi một lúc trở về đi làm, bảo tôi suy nghĩ thật kỹ.

 

Tôi có thể nghĩ cái gì đây, hiện giờ tất cả đều là ẩn số, phải xem thái độ của Phó Hằng.

 

Truyện mới