Bị hắn nhào tới ôm bất ngờ, ta có chút tay chân luống cuống.
Dù rằng ta và hắn cũng xem như có giao tình, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ quan hệ hai ta thân thiết đến mức này.
Lại nhớ hắn vốn là thái giám, ta cũng không đẩy ra.
Cậu bé nhỏ hơn rón rén bám theo, giọng lí nhí:
"Chào tỷ tỷ ạ…"
Ta đơ người.
Là ta bị trúng tà hay chuyện này quá kỳ quái vậy?
Tạ Hồng Hiên hừ lạnh một tiếng, quay người bước thẳng vào phòng, rõ ràng tức giận.
Ta vỗ nhẹ lưng Hỉ Lai, ra hiệu rằng lang quân đã vào phòng rồi, ngươi có thể buông ra được rồi đấy.
Hỉ Lai bĩu môi, vẻ mặt như thể vừa bị ức h.i.ế.p thê thảm lắm:
"Ngươi không biết đâu, lúc ngươi không có ở đây, tên họ Tạ kia dữ lắm luôn á!"
Nhìn bộ dạng đáng thương muốn c.h.ế.t của hắn, ta thật sự không nỡ trách móc gì cả.
Hỉ Lai đẩy cậu bé bên cạnh lên trước: