Lúc đầu, Lý Linh còn thấy ta ngang ngược,
thế nhưng, nhiều năm như vậy,
ta còn hiểu nàng hơn cả Tạ Hồng Hiên.
Dưới sự ăn vạ của ta, nàng gật đầu đồng ý.
Thế là từ đó về sau, Tạ Hồng Hiên chỉ có thể mặc đồ do thợ thêu may.
Về chuyện này, hắn hẳn là có chút bất mãn.
Nhưng thì sao chứ?
Nghe nói sau này, Tạ Hồng Hiên mặc bộ áo mới năm nào Lý Linh may cho hắn,
lượn lờ tới lui trước mặt nàng,
cầu xin nàng làm thêm một bộ nữa.
Triệu Trúc bảo rằng,
đó chính là bộ y phục mà Lý Linh từng thêu ở trang viên.
Vải thô, dáng xấu, số đo không vừa.
Thế nhưng, để làm ra vẻ đáng thương,
hắn vẫn cố tình mặc nó vào.
Đáng tiếc, Lý Linh chẳng thèm đếm xỉa.
Bắt chước người ta tỏ vẻ tội nghiệp,
cuối cùng lại học chẳng giống chút nào.
07
Vãn Linh lớn lên trong muôn vàn sủng ái.
Nhưng người khác là yêu thương,
còn ta lại kèm theo nhiều thứ khác.
Ta dạy con bé cách sinh tồn trong hậu cung,
cho nó thấy rõ sự biến ảo khôn lường của tiền triều.
Con cái nhà quyền quý, sao có thể chỉ biết một vị ngây thơ đơn thuần?
Tạ Hồng Hiên nắm quyền trong tiền triều,
dù phía sau không có tông tộc chống lưng,
nhưng lại có học trò trải khắp thiên hạ,
nơi nơi đều có quan viên do hắn đề bạt.
Hắn là một trung thần thuần túy,
tiên đế nhìn người không hề sai,
thế nhưng, trên triều đình,
làm gì có ai không ôm tâm tư riêng?