Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân Chương 27: NGOẠI TRUYỆN: HỈ LAI (3)

[Cập nhật lúc: 13:45 01/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân - Chương 27: NGOẠI TRUYỆN: HỈ LAI (3) với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Từng là một thiếu niên hiên ngang bất khuất.  

 

Từng là bậc nam nhi đỉnh thiên lập địa trong mắt Hoàng đế.  

 

Vậy mà lúc này—  

 

hắn lại phủ phục dưới đất,  

ôm lấy mắt cá chân Hoàng đế,  

một tiếng lại một tiếng cầu xin.  

 

Hoàng đế nhắm mắt, thở dài:  

 

“Trẫm không cần một Tạ gia.  

Trẫm chỉ cần một Tạ Hồng Hiên.”  

 

“Là Vương thị hại Tạ gia.”  

 

“Là chính Tạ gia hủy hoại chính mình.”  

 

“Ngươi không nên cầu xin cho Tạ gia.”  

 

“Ngươi phải vì thiên hạ mà cầu xin.”  

 

“Ngươi nên cầm đao lên,  

đồ sát sạch lũ thế gia cặn bã làm hại bách tính,  

giếc luôn cả trẫm—  

một hôn quân bất lực.”  

 

*  

 

Tạ Hồng Hiên hiểu rồi.  

 

Hắn hiểu—  

 

Hoàng đế muốn làm gì.  

 

Và hắn cũng biết—  

 

Mình phải làm gì. 

 

04

 

Lần đầu tiên ta gặp Lý Linh,  

nàng chỉ là một tiểu nha hoàn gầy gò.  

 

Nhưng chiếc bánh bao trong tay nàng, lại trắng nõn tinh tươm.  

 

Cũng trắng nõn như vậy,  

chính là đôi tay nhỏ nhắn lộ ra ngoài của nàng.  

 

Ta chăm chú nhìn vào đôi mày, ánh mắt ấy,  

không hiểu vì sao nàng lại phải hóa trang thành một phụ nhân xấu xí như vậy.  

 

Nàng dò hỏi ta về chuyện của Tạ gia,  

ta cũng chẳng ngại mà nói cho nàng biết—  

 

Dẫu sao, đó cũng là chuyện công khai thiên hạ đều hay.  

 

Ta đoán—  

 

Nàng thích Tạ Hồng Hiên.  

 

Nhưng ta không ngờ rằng—  

 

Nàng lại thích đến mức này.  

 

*

 

Nàng quyết tuyệt đi theo hắn lên kinh.  

 

Cha nuôi ta thấy vậy, chỉ nhàn nhạt phán một câu:  

 

“Là một trung bộc.”  

 

Sau đó, ông ấy liếc nhẹ ta một cái:  

 

“Con nghĩ sao?”  

 

Ta tự nhiên hiểu rõ ý của cha nuôi.  

 

Năm đó, khi cha đi đặt búp bê vu cổ,  

ông ấy đã biết rõ—  

 

Hoàng đế cũng đã tính cả bản thân mình vào kế hoạch.  

 

Nếu hoàng đế chếc,  

cha nuôi ta cũng sẽ đi theo.    

 

Thế nhưng—  

 

Ông nắm chặt lấy tay ta, nói:  

 

“Hỉ Lai, con có tin rằng cha sẽ giúp con sống sót không?”  

 

Ta nhìn vào đôi mắt ấm áp mà kiên định ấy,  

 

chỉ lặng lẽ gật đầu.  

 

Ta tin chứ.  

 

Làm sao mà không tin được?  

 

Khi ông ấy khen ngợi Lý Linh,  

ta đã biết—  

 

Cha nuôi không chỉ giữ được mạng cho ta.  

 

Mà còn giúp ta sống thật tốt.  

 

Ta trở thành tri kỷ của Lý Linh,  

 

cùng nàng trò chuyện khắp trời nam biển bắc,  

cùng nàng thổ lộ những tâm tư thầm kín.  

 

Lý Linh tin ta.