Hỉ Lai đạm nhiên nói:
"Gió hôm nay lớn quá, làm cát bay vào mắt ta. Nô tài thất lễ, mong Huyện chủ thứ tội."
"Không... không sao."
Ta trả lời ấp úng.
Ra đến cửa cung, Hỉ Lai đứng đó, lặng lẽ nhìn theo ta.
Hắn nói chỉ khi nào không còn thấy bóng ta nữa, hắn mới quay về.
Nhưng ngoài cổng cung, Tạ Hồng Hiên đã đợi sẵn.
Ta bước lên xe ngựa.
Vén rèm xe lên.
Hỉ Lai vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ.
*
Bóng dáng thiếu niên…
dưới những bức tường son ngói biếc,
đã không còn nét ngây thơ như trước.
Xe ngựa dần lăn bánh,
bóng hình Hỉ Lai càng lúc càng nhỏ.
Nhưng tường thành vẫn cao vời vợi.
Ta biết…
Hắn đã bị giam cầm trong đó.
Ta co người lại trong xe,
lấy tay che mặt, bật khóc.
"Hỉ Lai còn nhỏ hơn ta…
Làm sao ta có thể không đau lòng vì hắn?"
Tạ Hồng Hiên nhìn thánh chỉ trong tay,
lại nhìn ta đang khóc nức nở,
giọng nói có chút run rẩy:
"Lý Linh, nàng thực sự không muốn gả cho ta đến mức này sao?"
Ta đang khóc thảm thiết,
nghe câu này, ta đột nhiên ngơ ngác.
Tạ Hồng Hiên siết chặt thánh chỉ, giọng hắn khàn khàn:
"Lý Linh, ta sẽ đi tìm hoàng thượng, bảo ngài thu hồi thánh chỉ, chỉ phong nàng làm Huyện chủ, không ép nàng thành thân nữa, được không?
Đừng khóc nữa..."
Hả???
"Thu hồi thánh chỉ á?!"
Ta lập tức giật lại thánh chỉ, ôm chặt trong lòng:
"Tại sao lại phải thu hồi?!"
Đôi mắt Tạ Hồng Hiên hơi đỏ:
"Nàng khóc thảm như vậy,
ta... ta không muốn miễn cưỡng nàng."
Hóa ra…
hắn tưởng ta bị ép gả cho hắn, nên mới đau khổ như thế.
Lang quân vốn có vài phần lãnh đạm,
những ngày bận rộn vừa qua càng khiến hắn thêm phần tiều tụy.
Giờ phút này, khóe mắt hắn ửng đỏ,
trông cứ như sắp vỡ tan thành từng mảnh.
Ta nhào vào lòng hắn,
ôm chặt lấy hắn.
"Lang quân, ta thích chàng."
"Ta muốn gả cho chàng!"
19
Hoàng thượng không chỉ ban tước vị Huyện chủ, mà còn ban thưởng một khoản bạc lớn.
Dinh thự bên cạnh Tạ phủ cũng được ban cho ta, để ta ở đó trước khi xuất giá.
Ta đưa Tiểu Trúc đến ở cùng.
Hỉ Lai đối xử với ta tốt như vậy, nên ta tất nhiên sẽ coi Tiểu Trúc như đệ đệ ruột mà yêu thương.
Nhưng thời gian này, Tạ đại nhân lại chịu khổ rồi.
Ngày nào cũng trèo tường qua đây, chỉ để nói chuyện với ta.
Lúc đầu, ta còn tưởng lang quân đã đổi tính, trở nên lắm lời hơn.
Nhưng sau khi để ý, ta phát hiện hắn vẫn lạnh lùng với tất cả mọi người,
chỉ có trước mặt ta mới cười rạng rỡ như ánh trăng.
Hắn ngồi bên ta, nhìn ta thêu hoa,
mắt cong như vầng trăng khuyết, giọng nói đầy cưng chiều:
"Lý Linh của ta, thật là đẹp."
Từ ngày được phong Huyện chủ,
ta cũng không cần bôi thứ phấn vàng xấu xí lên mặt nữa.
Ta liếc hắn một cái, cười khẽ:
"Chẳng phải trước đây chàng nói ta xấu sao? Ngay cả Hà Bá cũng không thích."
Tạ Hồng Hiên ngồi thẳng lưng, giọng cao lên hai phần:
"Đó... đó là vì ta muốn vạch trần lời nói dối thôi!"
Nói xong, hắn lại chồm tới,
không giữ chút dáng vẻ nào, cọ cọ vào người ta: