Ta ngồi xuống bậc thềm, khẽ thở dài:
"Vương thúc, đừng khuyên nữa.
"Nếu không nhờ ngài ấy, năm đó con đã chếc trong dòng Trường Hà rồi.
"Giờ nếu có mất mạng, cũng coi như vì ngài ấy mà chếc.
"Xem như con trả lại ân tình này."
*
Vương thúc không khuyên nữa.
Ông chuẩn bị cho ta một tay nải, nói là Vương thẩm đã khâu một bộ y phục, còn chuẩn bị cả lương khô cho ta.
Trên đường đi, ta mở tay nải ra xem.
Ngoài y phục và lương khô như thúc nói, còn có cả một túi bạc giấu bên trong, số lượng còn nhiều hơn cả số bạc ta để lại cho ông.
Ta vốn định rời đi không chút vướng bận, nhưng các người làm vậy… lại khiến ta muốn rơi nước mắt.
Ta quỳ xuống bên vệ đường, dập đầu về phía Nghiệp Thành.
Tiểu thái giám đi tới, tò mò hỏi:
"Ngươi quỳ lạy làm gì vậy?"
*
Tiểu thái giám này tên là Hỉ Lai, là nghĩa tử của đại thái giám đến truyền chỉ.
Suốt chặng đường, ta đi theo phía sau quan binh áp giải, mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng may mắn vẫn bình an vô sự.
Hỉ Lai tính cách hoạt bát lanh lợi, thường xuyên chạy về phía sau trò chuyện cùng ta.
Hắn nói vị đại thái giám này không phải người tầm thường, mà là thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế, họ Tống.
*
Tạ đại nhân tên là Tạ Hồng Hiên, mặc dù là đệ đệ ruột của Tạ Hiền Phi, nhưng thực chất còn nhỏ hơn Ngũ hoàng tử mà nàng ta sinh ra một tuổi.
Khi nhậm chức ở Nghiệp Thành, hắn mới chỉ hai mươi mốt.