Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân Chương 17: Chương 17

[Cập nhật lúc: 13:45 01/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân - Chương 17: Chương 17 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ta đói đến sắp chếc rồi!"  

 

Hả?  

 

Dứt lời, hắn nắm lấy tay ta kéo đến bên bàn ăn:  

 

"Món ăn không tệ."  

 

"Lang quân đợi chút, ta đi lấy chén đũa mới cho ngài."  

 

Lang quân ấn ta ngồi xuống:  

 

"Đợi không nổi nữa, dùng chung với nàng là được rồi."  

 

Hắn ăn rất nhanh, rõ ràng đói đến cực hạn.  

 

Ăn xong, lang quân dắt ta về phòng, thắp nến, kể ta nghe mọi chuyện từ lúc chia xa.  

 

Hắn kể về hành trình đến Sơn Tây, kể cách phò tá Ngũ hoàng tử, kể cuộc chiến giành lại hoàng cung…  

 

Lang quân nói rất nhiều, con người hắn cũng cởi mở hơn xưa, khiến ta cảm thấy yên tâm.  

 

Có những chuyện liên quan đến triều đình, ta không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn lặng lẽ lắng nghe.  

 

Kể mãi, hắn khô cả cổ họng, rồi nhẹ giọng:  

 

"Kim tịch phục hà tịch, cộng thử đăng chúc quang."  

(Đêm nay là đêm nào, cùng nhau dưới ánh đèn này.)  

 

Ánh nến chập chờn, phản chiếu gương mặt lang quân, mê hoặc lòng người.  

 

Lúc này, Tiểu Trúc đứng ngoài cửa, tiến vào cũng không được, rút lui cũng không xong.  

 

Đợi một lúc lâu, nó buồn ngủ không chịu nổi, đành chần chừ bước lên:  

 

"Tỷ tỷ, đệ buồn ngủ."  

 

Lang quân vừa dịu dàng với ta, nghe xong câu đó lập tức đổi mặt:  

 

"Triệu Trúc, tiên sinh của ngươi không dạy rằng nam nữ bảy tuổi không ngồi chung một chỗ sao?"  

 

Tiểu Trúc lí nhí:  

 

"Dạ… dạy rồi."  

 

"Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?"  

 

"Chín tuổi…"  

 

Tiểu Trúc mếu máo suýt khóc.  

 

Lang quân trở về sau chiến loạn, khí thế sát phạt thêm mấy phần, trông rất đáng sợ.  

 

Ta vội xen vào:  

 

"Lang quân đừng trách nó.  

 

Là ta thường xuyên gặp ác mộng, nên mới bảo nó ngủ cùng.  

 

Hơn nữa, mấy quy củ đó chỉ áp dụng cho gia tộc thế gia, ta chỉ là một nữ tử quê mùa, không cần quá câu nệ."  

 

Lang quân không để ý đến ta, chỉ quay sang ra lệnh cho người dưới dọn phòng riêng cho Tiểu Trúc.  

 

Ta nói:  

 

"Lang quân, ta cũng đi nghỉ, ngài cũng nghỉ sớm đi."  

 

Nhưng hắn vẫn đứng yên, không hề có ý định rời đi.  

 

"Không phải nàng gặp ác mộng sao?  

 

Ta ở đây bồi nàng ngủ một đêm."  

 

……  

 

Lang quân, ngài có muốn nghe xem mình vừa nói gì không?  

 

Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, vậy xin hỏi lang quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?  

 

À, hai mươi lăm rồi nhỉ.  

 

Ta không dám chọc hắn, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ:  

 

"Lang quân khải hoàn trở về, chắc chắn sẽ không còn gặp ác mộng nữa.  

 

Lang quân cũng đã mệt rồi, nghỉ sớm đi."  

 

Sắc mặt lang quân thoáng hiện vẻ thất vọng.  

 

Ta tiễn hắn ra cửa, hắn đột nhiên đưa tay chạm lên má ta:  

 

"Nàng trang điểm lem nhem hết rồi.  

 

Sau này đừng bôi nữa, có ta đây, không ai dám bắt nạt nàng."  

 

Ta cứng người, vội vàng đóng cửa lại, chạy đi tìm gương đồng.  

 

Nhìn kỹ lại, chắc lúc ăn lẩu ra mồ hôi, làm phai đi một chút, cũng không quá lộ.

 

14