Tết đến gần, ta mua sắm rất nhiều đồ Tết.
Tiểu Trúc nhìn chiếc chân giò hầm lớn trên bàn, cười tít mắt đến mức không thấy nổi con ngươi.
Năm ngoái, lang quân rời đi,
ta lại bận rộn mưu sinh,
nên không có thời gian đón Tết tử tế.
Năm nay, nhất định phải vui vẻ mà ăn mừng!
*
Trường học cũng đã cho nghỉ đông.
Ta may cho Tiểu Trúc một bộ áo đỏ.
Dạo này nó đã béo lên một chút, da dẻ cũng trắng trẻo hơn.
Ta chấm một chút phấn hồng lên trán nó, trông chẳng khác gì một đứa bé trong tranh Tết.
Ta còn may thêm một bộ áo mới cho Hỉ Lai, đợi hắn xuất cung rồi đưa cho.
Cung đình chắc hẳn càng gần Tết càng bận rộn,
e rằng trước giao thừa Hỉ Lai không thể nhận được bộ quần áo này.
Ta nhìn chiếc áo may dở trong rổ, lặng người.
Chiếc áo này, là ta may cho Tạ Hồng Hiên.
*
Tiểu Trúc chạy vào, tựa vào người ta, khẽ hỏi:
“Tỷ tỷ đang nhớ lang quân à?”
Ta bĩu môi:
“Nhớ gì mà nhớ? Hắn còn chẳng thèm cần ta.”