Ta nghiền nhuyễn bùn vàng, trộn vào phấn son,
mỗi ngày đều tô lên mặt.
Nhờ có Vương thúc sắp xếp,
ta được vào phủ nha làm một tiểu nha hoàn quét tước.
Nhà đã không còn,
vậy thì hầu hạ ân nhân,
cũng coi như không còn gì tiếc nuối.
09
“Cô chính là tân nương Hà Bá năm đó?”
Tạ Hồng Hiên nhìn ta, không thể tin nổi.
Ta lại quỳ xuống, dập đầu một cái.
“Lang quân, xin hãy yên tâm. Từ đầu đến cuối, ta luôn một lòng một dạ với ngài.
"Nếu không có lang quân, ta e rằng đã sớm hóa thành một vong hồn dưới Chương Hà.
"Ta nào dám cầu mong được báo đáp?”
Ta ngồi thẳng lưng, nhìn hắn chằm chằm.
Tạ Hồng Hiên mím chặt môi,
dường như muốn nói gì đó, nhưng mấy lần mở miệng lại thôi.
Hắn vò nhẹ mép chăn, siết chặt rồi lại thả lỏng mấy lần.
Cuối cùng, giọng nói hơi nghèn nghẹn:
“Vậy nên, cô cũng chỉ là vì báo ân thôi sao?”
Ta đã nói chưa đủ rõ ràng sao?
Sao lang quân vẫn phải hỏi lại?
Ta lại gật đầu thật mạnh, xác nhận một lần nữa.
Hắn cười khẽ một tiếng,
có chút tự giễu.
“Vậy cũng tốt.”
Tạ Hồng Hiên vẫy tay với ta:
“Lại đây, ta có chuyện muốn nói với cô.”
Ta ngồi xuống bên giường hắn.
Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta.
“Lý Linh, ta sắp làm một chuyện.
"Ta không biết liệu nó có thành công không.
"Nếu thất bại, sẽ có rất nhiều người chết.
“Cô đã báo ân đủ rồi, coi như đã trả xong nợ.
"Ta không muốn liên lụy cô nữa.”
“Ta không sợ bị liên lụy.”