Người ta nói ta là kẻ si dại—
Lúc lang quân lận đận, ta chẳng rời chẳng bỏ.
Đến khi lang quân quyền cao chức trọng, ta lại nhất quyết rời đi.
Nghe vậy, ta chỉ khẽ cười.
Lang quân báo đáp ta—là vì ta đã ở bên hắn khi hắn còn thấp kém.
Nhưng ta nào phải hạng người dựa vào ân tình để cầu báo đáp?
Ta thu dọn hành lý, chuẩn bị về quê.
Nào ngờ, hắn lại chặn ta vào góc tường, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn hỏi:
"Nàng thực sự… chưa từng có chút tình ý nào với ta sao?"
01
Ở kinh thành, ta mở một quán bánh bao, sống cùng một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi và một vị lang quân khôi ngô tuấn tú.
Nhưng… chỉ có mình ta thấy lang quân này tuấn tú.
Người ngoài đều chê hắn lôi thôi lếch thếch, tránh hắn càng xa càng tốt.
*
Quê ta vốn ở Nghiệp Thành.
Nghiệp Thành lũ lụt quanh năm, dân không thể yên ổn sinh sống.
Nhưng có một ngày, có một vị quan giỏi trị thủy đến đây, dành ba năm để sửa sang hệ thống kênh rạch.
Từ đó, dân chúng Nghiệp Thành mới có hy vọng.
Mà ta, chính là một tiểu nha hoàn chuyên quét dọn trong phủ của vị quan trị thủy ấy—Tạ đại nhân.
*