Khi ta đến thăm nàng, nàng vẫn đang nằm trên giường, cau mày, sốt cao không dứt.
Miệng vẫn lẩm bẩm, muốn tặng túi thơm cá vàng nhỏ cho Thương Bắc.
Ta dùng nửa phần tu vi của mình để phong ấn nàng lại trong giấc mơ.
Để phòng bất trắc, ta dùng thêm một phần tu vi ngưng kết thành hai viên tiên đan, giao cho Lão Quân giữ.
Nếu thật sự có một ngày ta không thể bảo vệ nàng, nàng ăn tiên đan này phá vỡ phong ấn, biết đâu cũng có thể tự bảo vệ mình.
Không lâu sau, tên Thương Bắc đó vội vàng bưng thuốc nấu đến.
Ta nhìn tên nhóc đang cúi người bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoài Uyển, cảm thấy rất khó chịu, chỉ là vì nể mặt Tu Nhiễm và Bích Nhan nên không nổi giận.
Sau đó, ta phát hiện ánh mắt của Thương Bắc đã thay đổi.
Là một nam nhân, ta quá hiểu ánh mắt đó -
Hắn ta đã đem lòng yêu mến Hoài Uyển, giống như ta.
May mà Hoài Uyển là một cô nàng ngốc nghếch, chưa phát hiện ra tâm ý của Thương Bắc.
Mỗi lần gặp ta, nàng vẫn nhìn ta bằng đôi mắt sáng lấp lánh, như vậy ta lại yên tâm.
Một ngày nọ nghe tiểu tiên nga trong điện Tu Nhiễm kể chuyện nhàn thoại, nói rằng Hoài Uyển si mê ta, ta trong lòng đắc ý mấy ngày, sau đó lập tức quẳng tên nhãi con tên Thương Bắc đó ra sau đầu.
38
Ngày tháng cứ thế trôi qua không nhanh không chậm.