Mấy ngàn năm gần đây Thiên đình hòa bình, không có chiến tranh, sư tôn nghĩ ngợi tìm chút việc để làm, liền nảy ý định thu đồ đệ.
Mà Tân Đình Thượng thần không bao giờ thu đồ đệ, nên các vị thần tiên muốn bái nhập môn hạ sư tôn đã đến đạp cửa nườm nượp.
Nhưng sư tôn ta là người rất kỳ lạ, không thích những người chính quy đến bái sư, sư tôn thích nhặt đồ đệ.
Như đại sư huynh, một con bạch hạc, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.
Nhị sư huynh, một con bạch hổ, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.
Tam sư huynh, một con chu tước, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.
Tứ sư huynh, một con rùa, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.
Ta, một con bạch xà, tướng mạo tuấn. . . cũng coi như được, do sư tôn nhặt về.
Tiểu sư đệ, một con xích hồ, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.
Ồ không đúng, ta là do Lão Quân đưa đến.
Chỉ vì sư tôn từng nợ Lão Quân một ân tình, nên mới thu ta vào môn hạ.
May mà mấy vị sư huynh và sư đệ đều làm rạng danh sư tôn, nếu không e rằng mặt mũi của Lão Quân cũng không đủ dùng, ta - một kẻ chỉ biết kí sinh cản trở này - chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi sư môn.
Tuy sư tôn mỗi lần nhìn ta đều đau lòng khôn xiết, nhưng sư tôn vẫn luôn bảo vệ ta chu toàn.
Ngay cả pháp khí Thiên Cơ Tán cực kỳ lợi hại do ngài làm ra cũng đều đưa cho ta.
Điều này khiến mấy vị sư huynh đệ vô cùng đỏ mắt, ai nấy đều cầu xin sư tôn cho một vài pháp khí lợi hại.
Nguyên văn lời của sư tôn là, pháp lực của ta yếu ớt, pháp khí này có thể bảo vệ mạng chó của ta.
Nếu không có pháp khí này, sau này ta gây họa, khó giữ được mạng sống.
E rằng mấy vị sư huynh sẽ thiếu đi một sư muội đồng môn ngu ngốc.
Mấy vị sư huynh mới chịu thôi.
"Ngũ sư muội, xem ta mang gì hay đến cho muội này. . ."
Tứ sư huynh cầm một xâu mứt quả nhàn nhã đi tới, vào đại điện thấy sắc mặt sư tôn không đúng, lại thấy ta rầu rĩ cúi đầu, cẩn thận di chuyển đến bên cạnh ta, dùng khuỷu tay huých nhẹ, nhỏ giọng hỏi: "Muội lại gây họa à?"
Hắn ta huých ta một cái không sao, nhưng cái bình sứ nhỏ ta đang cất kỹ trong tay áo đã rơi xuống đánh "keng" một tiếng.