"Tân Đình!"
Sư tôn nhìn đóa sương hoa trong tay hắn, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Bước ra bước này, những nỗ lực trước đây của ngươi đều sẽ uổng phí, như vậy sẽ không còn đường quay lại nữa đâu."
Tân Đình Thượng thần mỉm cười nhẹ nhàng: "Có lẽ suy nghĩ ban đầu của ta đã sai. Tăng cường phong ấn cho nàng, không để người khác phát hiện thân phận của nàng, tự cho là mình có thể bảo vệ nàng chu toàn, kết quả lại khiến nàng phải chịu nhiều tổn thương như vậy."
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và kiên định: "Hiện giờ ta đã không thể bảo vệ nàng chu toàn, vậy thì phá bỏ phong ấn của nàng, để nàng tự do trưởng thành."
"Các ngươi đang nói gì vậy?"
Ta bối rối nhìn họ, rồi lại nhìn đóa sương hoa trong tay Tân Đình Thượng thần, lên tiếng hỏi: "Đóa sương hoa này là gì?"
"Hoài Uyển." Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Dường như vì tiêu hao quá nhiều pháp lực, hắn khó khăn nặn ra một nụ cười rất nhẹ: "Đi đi, để ta được ngắm diện mạo mà lẽ ra nàng phải có."
Nói xong, hắn khẽ dùng lực bóp nát đóa sương hoa ấy.
Pháp lực cạn kiệt khiến hắn ngất đi.
Cùng lúc đó, ta chỉ cảm thấy cơ thể mình như một quả cầu lửa đang thiêu đốt toàn thân.
Trong nháy mắt, vô số ký ức như dòng nước ào ạt chảy về phía ta.
"Nàng hy vọng là nữ nhi hay nhi tử?" Phù Sinh Thượng thần vuốt v3 quả trứng tròn trịa: "Ta hy vọng là nhi tử."
"Tại sao?" Tế Thủy Thượng thần nghiêng đầu nhìn hắn ta, cười: "Nếu là nữ nhi thì sao?"
"Nếu là nhi tử thì có thể cùng ta bảo vệ nàng."
Phù Sinh Thượng thần sờ cằm trầm tư: "Nếu là nữ nhi, chắc chắn sẽ giống nàng, tương lai ta sẽ không nỡ gả nó đi."
"À, phải rồi."
Phù Sinh Thượng thần tiếp tục nói: "Nhược Hoa tiên tử có một nhi tử tên Tân Đình phải không?"