"Chỉ có thế?" Ta ngơ ngác chớp mắt hỏi hắn.
"Chỉ có thế."
Hắn cười một cái rồi véo má ta: "Nàng nghĩ là gì?"
Thân thế của ta lại đơn giản như vậy sao?
Trên trời dưới đất sao chưa từng nghe nói có thần tiên loài rắn có tu vi rất cao, dung mạo tuấn mỹ?
"Nói lại, sao nàng lại lẻn ra?"
Hắn đánh vỡ dòng suy nghĩ của ta, mở miệng: "Lão Quân không canh chừng nàng à?"
Ta cười hì hì: "Vết thương trên người ta hiện đã đỡ hơn nhiều, Lão Quân giữ không được ta."
"Hiện nay thế cục rung chuyển, đại chiến Ma tộc với Thiên tộc vô cùng căng thẳng, nàng đừng chạy lung tung, ngoan ngoan ở trong cung của nàng, hiểu chưa?"
Ta ngoài mặt gật đầu: "Hiểu rồi."
Trong lòng lại tính toán còn phải đến chỗ Gia Luân Tiên quân tra cứu điển tịch.
22
Khi ta đến đại điện của Gia Luân Thượng tiên, cửa đại điện đang hé mở.
Ta đi vào từ cửa chính của đại điện, đại điện trống trải.
Ta thử gọi mấy tiếng, nhưng không ai trả lời.
Vốn ta còn nghĩ tìm một cái cớ nào đó để Gia Luân Tiên quân đồng ý cho ta xem sách, lúc này không có ai lại giúp ta bớt được không ít phiền phức.
Chỉ là càng đi về phía trước ta càng cảm thấy không đúng.
Gia Luân Tiên quân vốn là người yêu sách như mạng, nhất định sẽ không vứt sách lung tung dưới đất như lúc này.
Nhìn dáng vẻ sách rơi xuống giống như vừa trải qua một trận chiến.
Ta chỉ cảm thấy không ổn, quay đầu lập tức đi trở về, một giọng nói châm biếm từ đỉnh đầu ta truyền xuống: "Ố, tiểu trường trùng tự động đưa tới cửa."
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.