Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tiếp tục nói: "Lúc đó ta chưa tu luyện thành hình người, căn cơ không vững, thường bị những tiểu tiên xung quanh bắt nạt. Chỉ có tỷ luôn bảo vệ ta, mỗi khi ta bị bắt nạt tỷ đều che chở ta phía sau và nói với ta' Tiểu hồ ly đừng sợ, sư tỷ bảo vệ ngươi'. Lúc đó ta đã nghĩ dù có hàng ngàn hàng vạn nữ tử trên đời cũng không bằng một sư tỷ."
Hắn ta nói xong như thể nhớ ra điều gì vui, khóe miệng lại nở nụ cười: "Nhưng sư tỷ pháp thuật không tinh, thường là che chở ta phía sau rồi cùng ta bị đánh mà thôi. Lúc đó ta đã nghĩ, sư tỷ pháp thuật kém cỏi thế, ta nhất định phải tu luyện pháp thuật thật tốt, sau này không thể để người ngoài bắt nạt sư tỷ nữa."
"Ta tu luyện pháp thuật chẳng phân ngày đêm, sư tôn và các sư huynh đều nói ta thiên phú dị bẩm."
Nói xong, hắn ta tự giễu cười: "Nhưng chỉ có ta biết, ta chỉ nỗ lực hơn người thường mà thôi."
"Trước đây ta cùng các sư huynh uống rượu, từ cuộc trò chuyện của họ ta biết được sư tỷ vốn được Tân Đình Thượng thần cứu, ta biết Tân Đình Thượng thần có vị trí đặc biệt trong lòng sư tỷ, ta tự biết không sánh bằng Tân Đình Thượng thần, nên không dám mơ tưởng, chỉ đành giấu trái tim mình, âm thầm ở bên sư tỷ mà thôi."
Hắn ta ngừng một lát, tiếp tục: "Nhưng nếu Tân Đình Thượng thần đã có người trong lòng, không phải là mối duyên tốt của tỷ."
Trong mắt hắn ta lấp lánh như sao: "Còn ta, trái tim này dù giấu cũng không thể giấu được nữa."
Những lời này như đạo thiên lôi đánh xuống khiến ta sửng sốt.
Ta cẩn thận nhớ lại lời hắn ta vừa nói, sau khi được tỏ tình, trong lòng cũng có chút vui thầm.
Thương Bắc từ nhỏ đã nổi bật về ngoại hình, sau khi tu thành hình người lại phi thăng thành tiên trong thời gian ngắn, được mọi người yêu mến.
Bây giờ, bây giờ hắn ta lại nói yêu ta.
Dù ta không có ý nghĩ đó với hắn ta, nhưng vẫn nên nói rõ hiểu lầm thì tốt hơn.