1
Hội bàn đào.
Tân Đình Thượng thần bị chuốc rượu, đi nhầm đại điện, lúc này đang nằm trên giường của ta, ánh mắt mê mang nhìn ta.
Bộ dạng này của hắn thật quyến rũ, ta cắn răng, tự nhắc nhở mình không được lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, sau khi đắp chăn cẩn thận cho hắn, ta định rời đi, nhưng hắn lại kéo giữ ta lại.
"Ngươi đi đâu?"
"Ta đi nấu canh giải rượu cho ngài."
Ta thầm nhủ trong lòng, ngài mau buông ta ra, nếu không ta không cưỡng lại được mà khinh bạc ngài thì làm sao đây.
Hắn vẫn nắm tay ta, gò má có chút ửng hồng: "Ta nóng."
Uống rượu rồi, lại bị ta đắp một lớp chăn mây, làm sao không nóng được?
"Vậy ta giúp ngài cởi bớt nhé?" Ta ngồi lại bên giường, cẩn thận hỏi hắn.
"Cởi."
Ta vén chăn mây lên, kéo cánh tay hắn, cởi bỏ áo ngoài.
Áo trong của hắn làm từ lụa tơ tằm hảo hạng, không ngờ lại mịn màng đến vậy. Ta chỉ nhẹ nhàng mở dây áo, quần áo liền trượt xuống theo làn da.
Ta lập tức đỏ mặt.
Ôi, cái này, cái này, cái này. trắng hồng quá đỗi.
Đây là thứ mà đẳng cấp một Tán tiên như ta được phép nhìn không?
Ta chỉ cảm thấy làn da trắng hồng ấy khiến ta choáng váng.
Ta vô thức đứng dậy lần nữa, định bỏ chạy, nhưng bị hắn nắm chặt lấy.
"Đừng đi."
Nói xong, hắn dùng sức, ta đứng không vững, loạng choạng ngã sấp vào n.g.ự.c hắn.
Thật. . . thật mịn màng làm sao.
Ta cảm thấy lúc này đôi tai cùng với cổ của mình đều đã đỏ lên.
"Ngươi thật mát." Giọng hắn vang lên từ đỉnh đầu ta, ta chưa kịp lên tiếng, hắn đã lật người lại đè ta xuống dưới thân mình, vị trí của chúng ta lập tức đảo ngược.
"Tân Đình Thượng thần!" Ta kinh hãi hô, hắn dùng tay ra dấu "suỵt", rồi bắt đầu c ởi quần dưới của mình.
"Ngài, ngài, ngài. . ." Ta bị hành động của hắn dọa sợ, vội vàng ngăn cản.