Chu Uyên vừa vô địch trở về đã mở livestream, lượng người xem rất cao, nhưng tôi không ngờ—Hắn lại thật sự…kết nối mic với bạn gái cũ của mình.
[A Uyên này, em chơi hơi tệ đó, anh đừng mắng em nha.]
Giọng cô ta ngọt ngào mềm mại, Chu Uyên chỉ thờ ơ ‘ừm’ một tiếng.
Trên màn hình chat, toàn bộ bình luận đều là:
[Cưng chiều cưng chiều cưng chiều.]
[Chu Uyên, nhóc này, dẫn em gái chơi giọng đều nhẹ nhàng thế này sao?]
Tôi cũng không biết mình đang ôm tâm lý tự ngược gì mà vẫn tiếp tục xem buổi livestream này.
Ai cũng biết, khi chơi game tính khí của Chu Uyên không tốt, vì trình độ của hắn quá cao, áp lực dành cho đồng đội cũng lớn theo.
Tôi nhớ lần đầu tiên hắn dẫn tôi chơi tựa game này, hắn đã phát cáu.
“Đưa tâm ngắm trúng mục tiêu rồi b.ắ.n khó vậy sao?”
“Em đã mở chưa? Anh đang nói đến màn hình đấy.”
“Lâm Giản, gà như vậy thì đừng để anh dẫn em chơi nữa.”
”…”
Thế nhưng, cô gái này thậm chí còn chơi dở hơn tôi hồi đó.
Gần như cứ gặp đối thủ là bị hạ gục, liên tục bị đội bên kia ăn điểm.
[A Uyên này, em mới về nước, không rành trò này lắm.]
[Anh… giận rồi à?]
Vì Chu Uyên im lặng mãi nên đến giữa trận nghỉ giải lao, cô gái đó dè dặt hỏi.
Lúc này, màn hình chat vẫn đang tràn ngập bình luận:
[Với trình độ này, tôi có thể ăn liền ba bát cơm.]
[Chu Uyên chắc chắn đang tức giận rồi, hắn chưa từng dẫn ai chơi tệ thế này cả.]
Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở mic.
“Không.”
“Vừa rồi là lỗi của anh.”
“Không dẫn em thắng là do anh kém, không phải em kém.”
…
Khoảnh khắc đó, màn hình chat bùng nổ.
[Hả??? Chu Uyên điên rồi à?]
[Hắn mà nói mình kém, vậy ai dám tự nhận mình chơi giỏi nữa?]
[Hắn thật sự…đừng có yêu chiều quá mức thế này mà.]
[Tôi c.h.ế.t chìm trong cặp đôi này mất, tuyển thủ Chu, rốt cuộc khi nào hai người mới công khai đây???]
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa