Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi Chương 9

[Cập nhật lúc: 23:17 11/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi - Chương 9 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Hai người đứng trước cửa chính là người mà Chung Kiến Quốc đã nhắc đến lúc trên đường về nhà - ông bà ngoại của Chung Ý.

Ở dưới đèn đường, khi nhìn đến vết máu chưa khô ở trên trán của ông ngoại Chung Ý có chút làm người khác sợ hãi, Chung Ý cùng với Chung Kiến Quốc vội vàng xuống xe hỏi thăm: "Ông ngoại bà ngoại, hại người tại sao lại bị như thế này, đã xảy ra chuyện gì thế?"

Bàn tay đang nắm Chung Ý của bà ngoại hắn hơi hơi run rẫy, nửa ngày cũng chưa nói được chữ nào, chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà lắc đầu.

"Bà còn giữ mặt mũi cho thằng súc sinh đó làm gì, thứ ch ó đẻ, uổng công uổng sức nhiều năm nuôi dưỡng nó như vậy." Ông ngoại của Chung Ý là một người có tính tình nóng nảy, cho nên liền trực tiếp chửi ra miệng.

Như vậy cũng làm cho Chung Ý cùng với ba hắn càng không hiểu được chuyện hì đang diễn ra cả.

Chung Kiến Quốc nói: "Con trai, trước tiên dẫn ông bà ngoại của con vào trong ngồi cái đã, ba đi lên trạm xá của khu chúng ta kêu bác sĩ lại đây khám cho ông ngoại con."

Chung Ý lên tiếng đồng ý, sau khi mở cửa, một tay dẫn một người mà dìu họ vào nhà.

Sau khi rót nước cho hai người xong, Chung Ý đi lấy povidone cùng tăm bông ra để giúp ông ngoại hắn khử trùng vết thương ở trên trán.

"Tiểu Ý, cậu của con nó…" Bà ngoài hít hít cái mũi, khó khăn mà đem lời nói hết: "Nó đem hai ông bà già chúng ta đuổi ra khỏi nhà."

"?" Chung Ý có chút phản ứng không kịp: "Ông ngoại bà ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Ông ngoại hừ một tiếng, đưa tay lên muốn chạm vào miệng vết thương, liền bị Chung Ý ngăn cản: "Ông ngoại, trên tay có vi khuẩn, đừng đụng vào miệng vết thương mất công lại bị nhiễm trùng."

"Không biết nó học ở đâu, mà cờ bạc ở trên mạng, thiếu người ta thật nhiều tiền, tới khi bị người ta tìm tới cửa để đòi nợ thì chúng ta mới biết được."

"Mợ của con bị nó làm cho tức tới đổ bệnh, dọn đồ về nhà mẹ đẻ ở rồi. May mắn mấy đứa em họ của con đều đang ở trường học không có ở nhà, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Cờ bạc, nghe đến hai chữ này liền nhíu mày lại.

Đời trước nữa cậu của hắn cũng đi cờ bạc, chỉ là lúc đó hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, trong nhà hắn tai họa chưa hết chuyện này thì chuyện khác đã ập đến, cơ bản là không rảnh để lo chuyện nhà của cậu, cho đến thời điểm mà hắn biết chuyện, cậu hắn hình như đã bị người đòi nợ đánh cho tàn phế rồi.

Mợ cũng đã ly hôn với cậu rồi mang theo con cái đi trở về nhà mẹ đẻ, sau khi cậu mợ ly hôn thì ông ngoại bà ngoại cũng lần lượt mà bệnh mất, Chung Ý còn chưa kịp trở về chịu tang thì hắn đã bị người khác đẩy xuống lầu chết.

Lúc đó Chung Ý căn bản không ý thức được có bao nhiêu âm mưu tồn tại trong những chuyện này, cậu của hắn vốn dĩ chỉ là người qua đường giáp không có xuất hiện được mấy lần, cho nên trong sách cũng không viết tường tận về hắn. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, mọi chuyện không chỉ đơn giản là cờ bạc như vậy đâu.

Chung Ý ở trong lòng hỏi hệ thống: "Hệ thống, chuyện này cũng là do Tần Vĩnh Tư làm sao?"

Hệ thống: 【Ký chủ, đây là phương hướng phát triển của cốt truyện, tiểu thuyết yêu cầu phải hợp lý hóa logic, những việc mà trong sách không viết rõ ràng cũng sẽ yên lặng mà xảy ra theo thời gian. Đối với những nhân vật không quan trọng như cậu của cậu mà nói, mặc kệ hắn thất bại hay thành công đều không cần quá trình, chỉ cần một cái kết quả cuối cùng là đủ rồi.】

【 Cậu có thể cẩn thận nhớ lại ký ức trước khi xuyên qua, ông bà ngoại của cậu có hay không đã liên lạc cho cậu để nói mấy chuyện này?"

Chung Ý cảm thấy hình như rrong đầu mình có chút ấn tượng, nhưng cũng không phải rất rõ ràng, quan trọng nhất là hắn không có một chút nào cảm thấy là chuyện này rất quan trọng.

Nhưng mà ông bà ngoại là người mà hắn vô cùng quan tâm, sao hắn có thể cảm thấy không có quan trọng đâu?

【 Bởi vì khi đó cậu còn chưa thức tỉnh, cũng không biết bản thân mình là một cái công cụ người không có biện pháp thay đổi vận mệnh của chình mình, cho nên những việc mà cậu không nên để ý thì tự nhiên sẽ trở nên mơ hồ với cậu.】

Nói thẳng ra là, lúc đó Chung Ý chỉ là một con rối gỗ bị giật dây của cốt truyện mà thôi.

"Vậy thì làm phiền hệ thống giúp tôi điều tra việc cậu tôi cờ bạc có phải hay không là do Tần Vĩnh Tư giở trò ở phía sau lưng."

Hệ thống mau chóng đưa cho Cuung Ý đáp án:【 Không phải hắn, nguyên nhân chuyện này là do tự thân cậu của cậu, chỉ là Tần Vĩnh Tư sẽ lợi dụng việc này để đối phó cậu, vid vậy cậu phải chuẩn bị cho thật kỹ càng.】

"Tôi biết rồi"

Chung Ý trả lời hệ thống xong, mới hỏi tiếp ông ngoại bà ngoại của hắn nguyên nhân mà cậu hắn muốn đuổi hai người đi ra khỏi nhà.

Bà ngoại trả lời: "Nó tính đem nhà đi bán, mấy người đòi nợ đòi dữ quá, còn nói biết chỗ trường mà mấy đứa nhỏ trong nhà đang đi học, không trả tiền liền đi kiếm tụi nhỏ để quậy."

Nhà của cậu hắn đang ở nằm ngay trung tâm thành phố, giá nhà ở thành phố H cao, nhà mà bọn họ đang ở có thể bán được giá mấy trăm vạn.

"Chúng ta không đồng ý, hỏi nó rốt cuộc thiếu hết tất cả bao nhiêu tiền, nói ra số nợ để chúng ta nghĩ cách trả. Nhưng nó không chịu, nói nhà ở là do nó mua, nó muốn làm sao thì làm như vậy, ông ngoại con nói nó mấy câu, nó liền cầm cái ly mà chọi vào ông ngoại con, chọi cho ổng đến nỗi lỗ đầu chảy máu."

"Sau đó nó liền kêu chúng ta cút ra khỏi nhà, chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa, cho nên liền tới tìm nhà các con."

Nữa đời trước của bà ngoại đều thuận buồm xuôi gió, nhưng tới tuổi về già, đầu tiên là con gái bị bệnh nặng, kế tiếp là con trai đi cờ bạc mang nợ. Liên tục chịu đả kích, làm cho cả người bà nhìn qua rất tiều tụy, cangd nhiều hơn nữa là không biết phải làm sao cho được.

"Cái thứ bất hiếu, lúc trước mẹ con bị bệnh nó cũng chưa bỏ ra được bao nhiêu tiền, thế nhưng ở trên mang đưa tiền cho người ta thế nhưng lại rất hào phóng."

"Cái thứ bại gia tử, chờ khi nào tôi trở về nhà liền đánh gãy chân của nó!"

Chung Ý nói: "Đánh gãy chân không phải là biện pháp tốt, đi đường không tiện còn muốn cho người khác chăm sóc, vẫn là đánh gãy tay đi, gãy tay thì đánh bài trên mạng cũng khó khăn."

"Cái gì gãy hay không gãy?" Chung Ý vừa dứt lời, thì Chung Kiến Quốc đã dẫn bác sĩ vào nhà.

Chung Ý không trả lời, chỉ đem vị trí của mình nhường cho bác sĩ, để bác sĩ băng bó cho ông ngoại mình.

Ngoại trừ vết thương trên trán, thì hai người già còn tức giận không nhẹ, bác sĩ nói một chút điều cần chú ý.

Cơ thể của người già vốn là không thể so được với người trẻ tuổi, còn có cao huyết áp gì đó, tức giận khó thở quả thật là không dám tưởng được hậu quả.

Chung kiến Quốc Nói cảm ơn xong lại đưa bác sĩ đi trở về, Chung Ý lấy điện thoại ra cho bà ngoại gọi điện cho mẹ hắn: "Bà ngoại, bà cùng mẹ con nói chuyện trước đi, con đi nấu cơm, có chuyện gì thì sau khi chúng ta ăn cơm xong lại nói sau."

Chung Ý làm vài món ăn đơn giản, bay giờ thời gian đã khá trễ cho nên cũng không hầm canh.

Bên kia Diêu Thục Phương cũng nói trong điện thoại, nói cho bọn họ buổi tối nay không cần đưa cơm đến bệnh viện, hôm nay nàng sẽ ăn cơm tối cùng với Đỗ Mai và Hướng Gia Lệ.

Hiện tại phiền toái lớn nhất chính là chuyện của cậu hắn.

Chung Ý hỏi: "Bà Ngoại, bây giờ cậu có còn đang đi làm không?"

"Làm cái gì việc, đã bị người ta đuổi việc lâu rồi, sau này vì gạt mọi người trong nhà, mỗi ngày đều đi ngồi tiệm net để cờ bạc, nếu không phải là như vậy thì mợ của con cũng không nổi giận đến như vậy."

Mối quan hệ của Chung Kiến Quốc cùng với cậu em vợ này của hắn không được tốt lắm, chủ yếu là do Diêu Tuấn Lương nhìn Chung Kiến Quốc không thuận mắt. Chung gia không có điều kiện bằng Diêu gia, mà Chung Kiến Quốc cũng không có bản lĩnh gì, cho nên lúc mới vừa cưới Diêu Thục Phương, Chung Kiến Quốc không ít lần bị Diêu Tuấn Lương bới lông tìm vết, đâm chọt đủ điều.

Chung Kiến Quốc cùng với Diêu Tuấn Lương cũng không có giao thiệp qua lại gì với nhau cả, cho nên chuyện lần này hắn cũng không mở miệng nói gì hết.

"Ông ngoại bà ngoại, hai người hãy ở lại nhà con đi, vừa đúng lúc gần đây con với ba có nhiều việc lo không xuể được, mới vừa lúc nãy còn tính gọi điện thoại nhờ hai người qua phụ giúp nhà con một tay đây."

Chung Ý đem chuyện bày quán bán cơm chiên kể hết: "Chuyện của cậu thì lát nữa con sẽ đi hỏi cậu, con cũng không phải để cho ông mà làm không công cho con, mỗi ngày con sẽ đưa 100 tệ tiền công cho hai người ạ."

Chung Ý còn chưa có đề qua chuyện tiền nong với ba hắn, hắn nghĩ là dù cho mình có đề ra thì Chung Kiến Quốc cũng sẽ không đồng ý, cho nên hắn tính cuối tháng sẽ trực tiếp đưa tiền cho ba hắn luôn.

Tiền mua đồ hằng ngày đều là Chung Ý đưa ra, lâu lâu Chung Ý cũng sẽ đưa cho Chung Kiến Quốc vài trăm tệ để bỏ túi, cho nên Chung Kiến Quốc cũng không có thiếu tiền xài.

Ông ngoại bà ngoại vốn định từ chối, nhưng là được Chung Ý khuyên một hồi, không chỉ có tiền công trong này, mà cũng là hắn nên hiếu kính cho trưởng bối.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho ông bà ngoại xong, Chung Ý trở về phòng thì ngay lập tức gọi cho Diêu Tuấn Lương nhưng không có ai bắt máy cả.

Hắn lại đem điện thoại gọi cho mợ của hắn, tuy mợ hắn có bắt máy, nhưng cũng không muốn nói gì nhiều, chỉ nói là mợ định ly hôn, sau đó liền ngắt máy.

Chung Ý có chút sầu não: "Xem ra cần thu xếp thời gian để gặp mặt hỏi chuyện cho rõ ràng mới được."

【Ký chủ đừng quá buồn rầu, chỉ cần giá trị nhân khí của cậu cứ tăng lên ổn định, thì chuyện này cũng sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.】

Chung Ý xoa xoa giữa mày: "Tôi mới phát hiện thì ra chính mình lại gánh vác vận mệnh của nhiều người như vậy."

【Con người các cậu có câu 'có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu', nếu như ở bên họa thì luôn là phải trả cái giá rất thảm trọng.】

"Cho nên, tôi phải mau chóng trở nên mạnh mẽ ở thế giới này mới được.". Bạn‎ có‎ biế

Truyện mới