Tiếng gào của Chu Niệm Niệm quả thực có tác dụng tuyên truyền vô cùng hiệu quả.
Mấy người khách đến sau vốn dĩ đều đang do dự, nhưng khi nghe được Chu Niệm Niệm gào lên như thế thì liền vội vàng hỏi cô có ngon thật hay không, lúc này Chu Niệm Niệm chỉ gật đầu đáp lại, bây giờ cô chỉ muốn vùi đầu vào ăn thôi chứ ai đâu mà rảnh để ngồi trả lời.
Lại nhìn qua người chị em đi cùng với cô, cũng không ngẩng đầu lên nói gì hết mà chỉ lo ăn giống như cô vậy, vì thế những người này liền tin tưởng.
Lập tức trước quầy của Chung Ý liền đứng đầy người, từ sau khi hắn nổi lửa lên thì vẫn luôn không có tắt lửa đi một lần nào cả.
Giữa chừng còn có một anh trai chạy vặt đi đến, một lần liền mua 30 phần đồ ăn, cơm chiên mì xào mỗi thứ một nữa, còn xào vị gì thì tùy theo Chung Ý, muốn làm như thế nào cũng được, anh trai chạy vặt tỏ vẻ người mướn hắn nói là "không có kén ăn".
Chung Ý vừa nghe thấy liền biết là khách quen ở bệnh viện đặt hàng.
Trong đầu hắn liền hỏi hệ thống, hệ thống nói người ở trong nhóm chat vẫn luôn xem tin tức, tất cả đều là khách quen ở bệnh viện muốn ủng hộ việc làm ăn của hắn.
Chung Ý nhanh chóng nhờ hệ thống trả lời tin nhắn giúp hắn: "Nói cho bọ họ đừng đến đây, hôm nay chuẩn bị nguyên liệu không có nhiều lắm, không đủ bán đâu."
30 phần vừa ra lò xong, hơn nữa những thực khách cũng đã mua đi, cùng với mời những chủ quán bên cạnh ăn nữa, cho nên 100 phần ăn mà Chung Ý đã chuẩn bị bây giờ cũng không còn lại được bao nhiêu hết.
Chờ tới khi thời gian cao điểm của giờ cơm trưa trôi qua, Chung Ý xoay xoay hoạt động xánh tay một chút, cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi được rồi.
"Con trai, cơm với mì đã hết sạch rồi, buổi chiều tính sao bây giờ con?"
Chung Kiến Quốc vẫn luôn làm mấy việc linh tinh như xới cơm, đóng gói các kiểu, từ đầu đến cuối cũng không có ngơi quá tay, tuy mấy việc này không cần quá nhiều sức lực nhưng cũng không có khỏe được tới đâu.
"Vẫn là nên mở quán ở nơi có nhiều người tới, buôn bán thật đắt hàng."
Tuy mệt là có mệt một chút, nhưng nhìn khách hàng người đến người đi tới quán, trong lòng của Chung Kiến Quốc liền vô cùng vui vẻ.
Nếu là việc buôn bán vẫn luôn tốt nhiw vậy, một ngày có thể kiếm ít nhiều 1~2 ngàn tệ, tiền kiếm được cao hơn nhiều so với việc hắn đi làm ở công trường nữa.
Lúc này rảnh rỗi nên Chung Ý mới có thời gian mà lấp đầy bụng của chính mình, hắn còn chưa kịp mở miệng, thì mấy chủ quán bên cạnh đều đã cho hắn với ba hắn một phần đồ ăn mà họ bán ở quầy của mình.
Bởi vì quán cơm chiên của Chung Ý kéo khách tới đây, cho nên mấy quầy ở gần cũng hưởng xoáy được một chút, một buổi trưa thôi mà số lượng đồ ăn bán được còn nhiều hơn so với nguyên ngày của lúc trước nữa. Đặc biệt là Chương Đức Minh, những đồ uống mà hắn vừa đi mua cũng đã bán hết sạch sẽ.
Chung Đức Minh đều đã tính toán chuẩn bị kéo thêm một cái tủ đông tới đây để bán chút nước giải khát hoặc kem đá này kia linh tinh các thứ, rốt cuộc nhìn buổi đầu ra quân của Chung Ý đã như thế này rồi, vậy thì chắc chắn sau này việc làm ăn của hắn sẽ càng ngày càng tốt, người đến mua ngày càng nhiều thì sẽ phải xếp hàng, trước khi mua được cơm chiên thì chắc cũng sẽ uống chút nước hay ăn chút đồ ăn vặt để lót bụng, chuyện đó là chuyện hết sức bình thường.
Đây là cơ hội để bọn họ buôn bán kiếm thêm chút đỉnh tiền.
Vừa nghe việc nguyên liệu mà Chung Ý chuẩn bị đã bán xong hết rồi, Chung Đức Minh còn gấp hơn so với chính chủ là Chung Ý nữa: "Em trai Chung Ý, buổi chiều cậu không bán tiếp nữa hả?"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, những chủ quán khác liên tục nhìn về bên này, bọn họ chỉ vừa mới nếm được một chút ngon ngọt thôi, cho nên liền luyến tiếc việc Chung Ý không bày hàng buổi chiều nay."
Là một người mà đời trước đã ở hoàng cung lăn lộn nhiều năm, Chung Ý liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tâm tư của những người này. Nhưng hắn cũng không có chán ghét bọn họ, rốt cuộc mọi người đều là quang minh chính đại mà thể hiện ra bên ngoài, cũng không có lét lút hay làm qua chuyện gì xấu hết.
Chung Ý ăn một miếng đậu hủ chiên, tuy đậu hủ cho nhiều gia vị, nhưng đậu hủ chiên khá tốt, hai mặt vàng đều mang theo một chút mùi tiêu, gia vị cho vào chính giữa của miếng đậu hủ, ăn vào hương vị cũng khá ngon.
Chờ sau khi nuốt miếng đậu hủ xuống, Chung Ý nói với Chung Kiến Quốc: "Ba, Ba trở về nấu cơm giúp con đi, còn có thời gian cho nên có thể kịp giờ cơm chiều đó."
"Ngoài ra, buổi sáng con đồ ăn mà con cắt sẵn có để lại trong nhà một ít, đem hết tới đây giúp con. Còn con đi gọi điện thoại hỏi ông chủ bán mì có thể giao tới đây một chút mì tươi hay không, buổi tối chúng ta có thể bán được bao nhiêu liền hay bấy nhiêu."
"Được." Chung Kiến Quốc đem cơm nuốt xuống, tuy rằng có nhiều đồ ăn, nhưng vẫn là cơm chiên mà con hắn làm ăn ngon nhất: "Con đi pàm mì xào đi, để ba đem đưa đến bệnh viện cho mẹ con xong rồi sau đó ba liền đi về nhà."
Nói xong Chung Kiến Quốc lại uống một chai nước, hôm nay trời nóng mà hắn cũng bận rộn không ngừng nãy giờ, nóng đến mồ hôi đều ướt hết cả vai rồi.
Chung Ý cũng không có đổ mồ hôi bao nhiêu hết, hơn nữa công việc đứng bếp này đối với hắn mà nói thì lượng công việc cũng không nhiều, tổng thể nhìn qua vẫn là nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với công việc hỗ trợ của Chung Kiến Quốc.
Chung Ý móc điện thoại ra nhìn, thấy được tin nhắn mà Diêu Thục Phương gửi cho hắn, nói là trưa nay sẽ dẫn bạn cùng phòng đến mua cơm chiên, kêu Chung Ý cùng Chung Kiến Quốc không cần đưa cơm đến bệnh viện, mất công chạy tới chạy lui.
"Ba, không cần phải đi dến bệnh viện." Chung Ý nói cho Chung Kiến Quốc chuyện Diêu Thục Phương gửi tin nhắn cho hắn.
Sau đó lại nói tiếp: "Bắt đầu từ ngày mai, trước khi chúng ta bày quán thì đi qua bệnh viện đưa cơm cho mẹ trước, buổi tối dọn hàng xong thì đi đưa cơm tối cho mẹ sau, còn buổi trưa thì chúng ta không cần đi qua bệnh viện đưa cơm nữa."
Chung Kiến Quốc gật đầu: "Được, vậy thì con nghỉ ngơi một lát đi, ba đi về trước đây."
Sợ con trai mệt mỏi, cho nên sau khi rửa sạch tay thì Chung Kiến Quốc đã bóp bóp cánh tay cho Chung Ý, làm cho hắn thả lỏng một chút.
"Ba, người cứ từ từ thôi, đừng có gấp gáp quá."
Chung Kiến Quốc nở nụ cười: "Trong lòng của ba đều rõ ràng." Buổi đầu đã buôn may bán đắt, cho nên cả người Chung Kiến Quốc bây giờ đều tràn đầy năng lượng.
Nghe được chiều nay Chung Ý vẫn còn tiếp tục bày quán, Chương Đức Minh cùng với nhóm người ngồi nghe đều thở phào nhẹ nhõm.
"Em trai Chung, cậu cứ yên tâm mà ngủ đi, nơi này quản lý nghiêm ngặt, không có ai dám ăn trộm đồ đâu."
Có người còn lấy ra một cái ghế bố cho Chung Ý nằm nghỉ, rồi nói với hắn: "Cậu có thể ở trên mạng đặt mua một cái, mua loại có thể gấp á, vừa rẻ vừa dễ dùng cũng dễ di chuyển nữa."
Chung Ý cũng không có mặt mũi mà nhận cái ghế, nhưng đối phương lấy lí do Chung Ý đã mời hắn ăn mì xào mà nhất quyết đưa cho Chung Ý xài.
Chung Ý không cự tuyệt được, vì vậy sau khi dọn rác sạch sẽ xong, hắn liền dứt khoát nằm xuống nghĩ ngơi, dù có nói hay không thì quả thật rất thoải mái.
Chung Ý gọi điện thoại cho chủ tiệm mì ở chợ bán thức ăn, đặt mua 30 cân mì tươi, bởi vì mua số lượng nhiều cho nên đối phương trực tiếp giao đến bên này.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Chung Ý liền an tâm mà nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, ở bên trong khách sạn Leicester gần thành phố điện ảnh, Tạ Nguyên Trạch đang cùng trợ lí nhỏ của mình chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cho nên, cơm trưa của tui đây á hả?"
Chu Niệm Niệm tiếp lời: "Cũng là cơm chiều luôn á."
"Ca, nghề này của anh giúp cho anh không xứng ăn một lần hết luôn một phần cơm hộp."
Tạ Nguyên Trach: "…… Vậy mà cô còn mua chi vậy?"
Loại đồ ăn giống như cơm chiên này, người đại diện cơ bản là không bao giờ cho tụi nó xuất hiện trên bàn cơm của nghệ sĩ.
Tự chủ của bản thân Tạ Nguyên Trạch cũng không tệ lắm, tuy ăn hắn không thích ăn đồ ăn giảm cân, ừm…, chắc là không có ai sẽ thích thứ đó. Nhưng hắn không có kén ăn, bình thường đều là ai cho cái gì thì hắn sẽ ăn cái đó, rất dễ nuôi.
Chỉ là hân không nghĩ tới, trợ lí nhỏ đã nói là sẽ mua cơm trưa về cho hắn, nhưng sau khi cô ở bên ngoài lượn cả buổi trời lại mang trở về cho hắn một phần cơm chiên.
Ở trước mặt phần cơm chiên ngon lành thơm nức thì dù cho hắn có tự chủ, nhưng cũng không vượt qua nổi khảo nghiệm như vậy đâu (ㅜ–ㅜ).
Chu Niệm Niệm còn đang ngồi giải thích: "Ca, anh yên tâm, em cố ý gọi cho anh phần rau thập cẩm, một chút thịt đều không có, liền đậu que chua xào thịt băm thì em cũng đã đổi thành củ cải chua cho anh rồi á."
Tạ Nguyên Trạch: "…… Tui cảm ơn cô nhiều dữ lắm luôn."
Chu Niệm Niệm cầm chén xúc đi nữa hộp cơm xong rồi mới đưa cái muỗng cho Tạ Nguyên Trạch: "Ca, anh cứ yên tâm mà ăn đi, em không có mách cho người đại diện của anh đâu."
Tạ Nguyên Trạch nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bưng hộp cơm lên, chỉ là khi cơm đã đua tới miệng vẫn hỏi Chu Niệm Niệm một câu nữa: "Có thật là không mách phải không?"
Chu Niệm Niệm thuần thục đưa ba ngón tay chỉ lên trời thề: "Ca, anh yên tâm, nếu mà em có mách nữa lời, thì em sẽ không bao giờ được ăn cơm hộp mà chỗ này bán nữa!"
Từ lúc mà Chu Niệm Niệm mua hộp cơm tới bây giờ đã qua một tiếng rưỡi, cong cũng đã nguội, bất quá thời tiết nong, không cần hâm lại vẫn có thể ăn, chỉ là mùi hương không được thơm như lúc nóng thôi. Nhưng nhìn vào trong mắt vẫn rất mê người, đặc biệt là đối với Tạ Nguyên Trạch luôn ăn đồ ăn giảm cân mà nói thì chính là gấp đôi sự quyến rũ.
Tạ Nguyên Trạch thở nhẹ một hơi: " Vậy thì được rồi."
Hồi nãy hắn còn tưởng người đại diện xài chiêu 'câu cá chấp pháp', kêu Chu Niệm Niệm tới đây thả mồi để cho hắn đớp đâu.
"Ca, anh ăn thử một miếng thì sẽ biết được em đối tốt với anh như thế nào liền, đây sẽ là món cơm chuên ngon nhất mà anh ăn từ trước đến giờ, dù cho anh có bị anh Triệu mắng thành chóa, thì anh cũng vẫn muốn được tiếp tục ăn nữa."
Tạ Nguyên Trạch đã biết được mùi vị, tuy đã nguội nhưng phần cơm chiên này cũng không có bị ngán dầu, cơm càng nhai càng ngon. Đồ bổi có trong đó cũng có nhiều loại, ăn vào đầy đủ hương vị, hơn nữa cũng không có nêm vào quá nhiều gia vị, ăn ngon miệng cực kì.
Dù cho đã đói tới nỗi lưng bụng hợp nhất, thì Tạ Nguyên Trạch cũng luyết tiếc ăn quá mau, lượng cơm không có được bao nhiêu hết, nếu lùa lẹ quá thì ăn mấy miếng sẽ hết sạch không còn gì nữa.
Chu Niệm Niệm đi làm một ly nước ép cần tây với rau củ sau đó đặt trong tầm tay của Tạ Nguyên Trạch: "Ca, nếu cơm khô quá thì anh có thể uống miếng nước ép cho dễ trôi cơm."
Ly nước ép cần tây xanh mướt, làm cho mặt người cũng đều xanh theo.
Tạ Nguyên Trạch chỉ nhìn thoáng qua liền bưng lên hộp cơm mà yên lặng xoay người đi chỗ khác, bằng không nhìn một hồi hắn sợ nhợn lên mà phun ra hết, nếu mà như vậy thì thật có lỗi với hộp cơm ngon lành này.
Chu Niệm Niệm cũng thật vừa lòng, đem một phần mì xào đang đóng gói của mình cùng với nữa cơm tối của Chu Nguyên Trạch cùng nhau bỏ hết vào tủ lạnh: "Bữa tối đã có, ngày mai lại đi mua sau."
Tạ Nguyên Trạch nhìn động tác của cô, biểu tình mười phần u oán.
Chu Niệm Niệm ngồi xuống an ủi hắn: "Ca, ai biểu anh là minh tinh đâu, ai biểu anh kiếm được nhiều tiền đâu. Haiz~ cũng không có cách nào nữa, dù sao thì anh cũng phải chịu một chút thống khổ mà người thường chịu không được."
Tạ Nguyên Trạch: "Tui cảm ơn nhiều à." Đã bị an ủi tới