Khi đi ngang qua nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh. Tô Tử Thành chạy lại gần, nhìn thấy một đứa bé được bọc trong tấm chăn bông hoa lớn đặt trên mặt đất, cậu bé ồ lên kinh ngạc: "Thật sự nhặt được trẻ con sao?"
Tô Tiểu Lạc bế đứa bé lên, nhìn quanh không thấy ai. Hiện tại vẫn là mùa đông, tuyết chưa tan hết, mặt đứa bé bị lạnh đến tím tái.
Cô chắp một tay lại niệm chú ngữ, sắc mặt đứa bé mới hơi khá hơn một chút.
Phó Thiếu Đình vừa lúc đi tới, thấy Tô Tiểu Lạc đang bế một đứa bé, không khỏi hỏi: "Con nhà ai vậy?"
Đứa bé này rõ ràng mới sinh không lâu, giữa mùa đông giá rét ít ai lại đưa con nhỏ ra ngoài.
"Nhặt được trước cửa nhà anh đấy." Tô Tiểu Lạc nói.
"Vào nhà trước rồi nói." Phó Thiếu Đình đi mở cửa cho họ vào.
Vừa vào nhà đã thấy ấm áp hơn hẳn, gần đây Trịnh Bảo Trân rảnh rỗi là lại chạy đến viện phúc lợi, ăn sáng xong đã ra ngoài. Phó Nhiễm thì bận rộn với buổi biểu diễn của đoàn văn công, cũng không có ở nhà.
Phó Vân Hải đã trở về quân đội, trong nhà không còn ai khác.
Tô Tiểu Lạc đặt đứa bé lên ghế sô pha, mở tấm chăn bông bên ngoài ra.
Là một bé gái.
Không biết đã bị bỏ trên nền tuyết bao lâu rồi, cả chăn cũng ướt sũng, chắc là tè dầm.
"Nhà anh có quần áo trẻ con không?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"..." Phó Thiếu Đình nhíu mày, không nhớ là có, anh theo bản năng lắc đầu.
"Có một bộ, dưới tủ quần áo của anh." Tô Tiểu Lạc biết hỏi anh cũng vô ích, bèn bấm đốt ngón tay tính toán, nói cho anh biết vị trí cất đồ.
(Giờ tui mới biết là đồ vật cũng có thể bấm tay tính toán nhỉ. Thôi thì truyện linh dị huyền huyễn nên mọi người bỏ qua cho cái sự "ảo" này đi nha