Trịnh Thư Ý dù cho rằng hai người đó đáng chết, nhưng đôi khi vẫn giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.
Tô Tiểu Lạc ho nhẹ, giọng điềm tĩnh: “Nếu không, cậu nhận tôi làm sư phụ, tôi có thể giúp cậu hóa giải bí ẩn này.”
“Sư phụ?” Trịnh Thư Ý ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ, hỏi: “Cậu có thể dạy tôi điều gì?”
“Tôi nhận thấy cơ thể cậu rất đặc biệt. Hung linh không thể lại gần, cậu chính là người phù hợp để trở thành đồ đệ của tôi.” Tô Tiểu Lạc mỉm cười. Sư phụ từng nói với cô, những người như Trịnh Thư Ý là trời sinh để học đạo thuật.
“Không hứng thú.” Trịnh Thư Ý nhún vai, giọng lãnh đạm.
“Mặc kệ họ có đáng chết hay không, nhưng trên người cậu vẫn mang một phần tội nghiệt. Nếu không gột sạch, điều này sẽ càng làm bố mẹ cậu phải chịu thêm nghiệp chướng, cuộc sống của họ cũng sẽ không tốt đẹp hơn.” Tô Tiểu Lạc nghiêm nghị nói.
Thiên đạo công bằng, dù đối phương đáng chết, việc gây ra cái chết vẫn là một tội nghiệt.
Trịnh Thư Ý trầm ngâm: “Vậy tôi cần làm gì để gột sạch tội nghiệp cho bố mẹ tôi?”
Tô Tiểu Lạc nhẹ giọng khuyên: “Tích thiện hành đức. Cậu lại có thánh thể trời sinh, còn có thể bắt ma quỷ, đây là một con đường tắt.”
Trịnh Thư Ý cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ.
Ôn Dữ tò mò không chịu được, liền hỏi: “Cô thấy tôi có phù hợp không?”
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh ta một cái, dứt khoát đáp: “Anh thì không. Tuổi của anh lớn quá rồi, không thích hợp.”