Tôi bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, đẩy phong thư trả lại cho anh ta, “Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi nghĩ là mình không cần đâu.”
Lâm Vĩ Trạch ngây người, ra vẻ hết sức kinh ngạc, tôi nghĩ nếu bây giờ có một cái rìu, anh ta nhất định rất muốn bổ đầu tôi ra, “Cậu điên rồi sao, đột nhiên trúng một giải thưởng lớn, chưa chắc cậu sẽ có cơ hội tốt như vậy lần thứ hai đâu.”
“Tôi biết, nhưng tôi rất hài lòng đối với cuộc sống sinh hoạt hiện tại của mình, tôi cảm thấy mình không cần thiết phải...”
“Cậu không nỡ rời khỏi bạn trai của mình chứ gì? Trần Mộ Sanh, chỉ một năm mà thôi, chẳng lẽ tình yêu của hai người không chịu đựng được một thử thách nhỏ như vậy à.”
“Cậu không hiểu đâu.”
“Đúng là tôi không hiểu. Tôi cảm thấy đầu óc của cậu chắc chắn là đã bị nước vào rồi, nếu không thì đã bị anh ta cho uống mê hồn canh, dù sao đi nữa thì cũng chỉ có mười mấy tháng thôi, cậu suy nghĩ lại cho kỹ đi.” Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, “Là suy nghĩ cho chính bản thân mình.”
Tôi không biết bản thân mình đã đi ra khỏi tiệm cà phê bằng cách nào, mặt đất giống như có lót một tầng bông thật dày, đi trên lớp đệm bông mềm đó tôi cảm giác mình không còn sức lực, đột nhiên tôi có hơi căm hận Lâm Vĩ Trạch, hận anh ta đã ép tôi vào một sự lựa chọn khó khăn trong cuộc sống.
Tôi vốn dĩ đang đi trên con đường của mình một cách hết sức vững vàng, cũng nhìn được con đường phía trước rất rõ, là hạnh phúc thực sự, anh ta lại đột nhiên xông ra như thế, giống như chẻ đôi con đường nhân sinh của tôi, con đường kia tràn ngập khúc chiết và nguy hiểm, bốn bề tăm tối, nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng nó rất mê hoặc.
Có thể đi Châu Phi, lại còn có thể tiếp xúc gần gũi với nhiếp ảnh gia Schinger, học hỏi kinh nghiệm từ ông ấy, Lâm Vĩ Trạch nói đúng, điều này không khác gì là trúng một giải thưởng lớn, tôi sẽ không có cơ hội thứ hai.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, làm tôi giật cả mình, xem ra ngày hôm nay ông trời nhất định phải ban cho tôi một số bất ngờ, hóa ra là mẹ tôi gọi tới!
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điện thoại hơn mười giây, sau khi bấm nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến một tin tức càng chấn động hơn: Mẹ tôi về nước, bà tới thăm tôi, bây giờ đang ở phía bên ngoài cửa nhà Khanh Ngữ chờ tôi về!
Tôi vội vàng đón xe trở về, cửa thang máy vừa mở thì đã thấy một thân ảnh mặc vest xám nhạt ánh vào trong mắt, vừa phóng khoáng lại giỏi giang. Bà ấy đang khoanh hai tay lại tập trung tinh thần nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, giống như chỉ cần nhìn như vậy thì ngay lập tức nó sẽ tự động mở ra.
Chắc hẳn là bà ấy không dự đoán được sẽ bị sập cửa vào mặt, Khanh Ngữ bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện, tôi xoa xoa tay, bước tới nhẹ nhàng gọi bà ấy, “Mẹ.”
Bà ấy quay đầu lại, trên khuôn mặt mang kính râm vẫn có một chút xa cách, khóe miệng cong lên, “Đã lâu không gặp, cô gái nhỏ.”
Tôi thấy sống mũi ê ẩm, cố gắng nhịn xúc động muốn khóc xuống.
Tôi đưa bà ấy về chỗ ở hiện tại của mình, đẩy hành lý của bà ấy vào trong. Lúc này bà ấy tháo kính râm xuống, giọng nói có chút vui sướng khi người ta gặp họa, “Chỗ kia là địa chỉ mà ba con đưa cho mẹ, xem ra cho dù ông ấy ở trong nước thì cũng không hiểu rõ con gái bảo bối của chúng ta lắm nhỉ.”
Mấy năm không gặp, bà ấy chăm sóc bề ngoài rất tốt, chỉ là sắc mặt có hơi mệt mỏi, so với lần trước mà tôi gặp thì càng có vẻ gầy hơn một chút, nhưng may là tinh thần không tệ. Lúc vừa mới đi vào phòng, bà ấy đã phát giác có điều không ổn, tôi thành thật khai báo: “Con ở cùng với bạn trai.”. T