Rồi cô ấy đột nhiên hỏi tôi:
"Truy điệu của cậu, cậu có định về không?"
Câu hỏi này khiến tôi khựng lại.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi không có giấy tờ tùy thân, không thể về được.
A Thâm bật cười, nói:
"Nhà tôi có máy bay riêng, mọi thứ cứ để tôi lo."
Tôi còn muốn từ chối, nhưng cô ấy đã tiếp lời:
"Cậu thử nghĩ xem, đời người có bao nhiêu cơ hội để tham dự lễ truy điệu của chính mình?"
"Bỏ lỡ thì tiếc lắm đấy."
06
Cuối cùng, tôi vẫn bị A Thâm thuyết phục.
Tiểu thư nhà giàu giúp tôi tạo một thân phận mới, thế là tôi đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cố tình khom lưng điệu bộ, hiên ngang xuất hiện tại lễ truy điệu của chính mình.
Khi tôi cùng Lâm Kiến Thâm ngang nhiên đi qua, nhà họ Chu đang quỳ trước di ảnh của tôi, khóc lóc đau đớn.
Không ai nhận ra tôi.
Trước tấm ảnh, họ khóc than, tỏ vẻ thương nhớ tôi da diết.
Nhưng khi tôi đứng ngay trước mặt họ, họ lại chẳng ai có thể nhận ra.
Đặc biệt là mẹ Chu.
Người phụ nữ từng coi thường tôi giờ đây có vẻ vừa mới khóc rất lâu, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc yếu ớt đến mức phải dựa vào quản gia để đứng vững.
Lúc tôi bước vào, Chu Niệm Sinh đang cãi nhau với Chu Minh Nguyệt.
Hoặc nói đúng hơn, cậu ta đang lớn tiếng mắng mỏ cô ta.
Một xấp ảnh dày cộp bị ném thẳng vào mặt Chu Minh Nguyệt.
Chu Niệm Sinh gằn từng chữ:
"Hồi đó, chị nói Chu Niệm Tuyết tìm người bắt nạt chị ở trường học. Vậy đây là cái gì?"
Trong ảnh là những người từng khẳng định bị tôi sai khiến để gây khó dễ cho Chu Minh Nguyệt, nhưng trên thực tế, họ lại đang khoác tay cô ta, thân mật đi dạo, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Đồng tử của Chu Minh Nguyệt khẽ co lại, nhưng cô ta chỉ cắn môi, không nói gì.
Hii cả nhà iu