Vừa nói, cô ta vừa nhào vào lòng mẹ Chu để tìm kiếm sự an ủi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô ta bị một bàn tay mạnh mẽ kéo ra.
Chu Niệm Sinh nắm chặt cổ tay mảnh mai của cô ta, ánh mắt lạnh như băng đối diện với đôi mắt đầy kinh ngạc của cô ta.
Cậu ta gằn từng chữ:
"Chị chắc chắn rằng những lời đó là do Chu Niệm Tuyết nói?"
Chu Minh Nguyệt không hiểu vì sao cậu ta lại phản ứng như vậy, còn tưởng cậu ta đang tức giận thay cho mình, thế nên giọng điệu càng thêm tủi thân:
"Là Niệm Tuyết! Chị làm em của chị ấy suốt tám năm, chẳng lẽ còn không nhận ra giọng của chị ấy sao? Nhưng A Sinh, em đừng trách Niệm Tuyết, chị ấy chỉ nhất thời bị lòng đố kỵ làm mờ mắt, không nhìn thấy rằng mọi người cũng yêu thương chị ấy, nên mới làm vậy. Em đừng... A! A Sinh, em làm chị đau đấy!"
Nhưng người em trai vốn luôn nghe lời cô ta lại không buông tay.
Mẹ Chu lo lắng, vội vàng đập vào tay cậu ta:
"Con điên rồi sao, Chu Niệm Sinh? Chu Niệm Tuyết là con sói mắt trắng*, con làm gì mà trút giận lên chị con?"
(*Sói mắt trắng: Ý chỉ người vô ơn, bạc nghĩa.)
Nhưng Chu Niệm Sinh như thể đã chìm vào một thế giới khác.
Hồi lâu sau, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
Cậu ta nói:
"Nhưng mà, Chu Niệm Tuyết đã c.h.ế.t ở nước ngoài từ mười ngày trước rồi."
Câu nói đó khiến tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Người phản ứng đầu tiên là mẹ Chu.
Bà ta chưa từng thích tôi, luôn cho rằng tôi lang thang bên ngoài nhiều năm, đã học đủ thói hư tật xấu, không thể thay đổi.
Nhưng khi nghe thấy tin tôi đã chết, bà ta lại là người đầu tiên tức giận:
"Chu Niệm Sinh! Sao con có thể nguyền rủa chị gái mình như thế?!"
Chu Minh Nguyệt cũng lập tức bừng tỉnh.
Cô ta nheo mắt nhìn Chu Niệm Sinh, nụ cười hơi cứng lại.
"A Sinh, em đang nói gì vậy? Có phải chị ấy lại lừa em rồi không? Em biết mà, chị ấy đâu phải lần đầu nói dối chuyện như vậy."
Chưa kịp để Chu Niệm Sinh đáp, mẹ Chu đã tiếp lời:
"Đúng vậy! Chu Niệm Tuyết vốn dĩ là kẻ nói dối thành tính, lần này lại lừa cả con nữa sao? Con không thấy tin tức à? Nó còn đang say xỉn ở nước ngoài kìa!"
Bà ta hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy khinh thường.
Thật kỳ lạ—nghe tin tôi c.h.ế.t thì bà ta tức giận, nhưng khi biết tôi vẫn còn sống, bà ta lại khinh thường tôi.
Không chỉ tôi thấy kỳ lạ, mà Chu Niệm Sinh cũng vậy.
Cậu ta nhìn hai người trước mặt, biểu cảm méo mó như thể đang xem một vở hài kịch nực cười.
Có lẽ đến tận lúc này, dù cậu ta không muốn thừa nhận, cũng phải chấp nhận sự thật.
Người luôn nói dối không phải là tôi.
Mà chính là Chu Minh Nguyệt—người mà cậu ta luôn cho rằng đơn thuần và vô tội nhất.
Hii cả nhà iu