Mới nửa tháng trôi qua, họ đã tổ chức lễ truy điệu cho tôi rồi.
Thiệp mời còn được gửi đến điện thoại của người bạn thân duy nhất của tôi.
Cô ấy hớn hở bảo tôi nhất định phải quay về xem vở kịch này.
"Cậu thì hai chân đã duỗi thẳng đi đời rồi, nhưng Chu Minh Nguyệt thì thảm rồi!"
Lúc bạn thân tôi nói câu này, vẻ mặt tràn đầy hả hê.
Cô ấy kể: "Chu Minh Nguyệt đâu biết gì về vụ sụp tuyết, nên sau khi cậu ‘chết’, cô ta vẫn không ngừng vu khống cậu, nói rằng cậu dùng tài khoản ảo nhắn tin nguyền rủa cô ta. Ban đầu, ông bố cậu tức giận lắm, còn mắng cậu đến c.h.ế.t cũng không hối cải. Nhưng ngay khi thấy thời gian gửi tin nhắn, cả mặt ông ta lập tức biến sắc."
"Rồi sao nữa?"
Lúc ấy, tôi đang ngâm mình trong suối nước nóng của một vườn nho, vừa nghe vừa tiện tay mở camera giám sát trong nhà.
Phải rồi, tôi đi rồi, nhưng camera vẫn còn đó.
Trước đây, Chu Minh Nguyệt hại tôi quá nhiều lần, tôi càng nghĩ càng không cam lòng, nên lén lút lắp đặt hệ thống giám sát.
Nhưng chẳng dễ gì lắp xong, tôi đã bị đuổi đi rồi.
Tiếc là bây giờ trong nhà không có ai, tôi chẳng xem được gì.
Giọng của bạn thân Lâm Kiến Thâm vẫn tiếp tục vang lên:
"Thế là ba cậu liền ra sức bênh vực Chu Minh Nguyệt, còn liên tục xác nhận lại xem có phải cô ta nhầm lẫn gì không."
"Kết quả là Chu Minh Nguyệt lại dùng chiêu quen thuộc của cô ta rồi."
Bạn tôi bắt chước giọng điệu nhõng nhẽo qua điện thoại:
"Ba ơi, ba đừng trách Niệm Tuyết, chị ấy chắc chắn không cố ý đâu. Chị ấy chỉ tức giận vì bị ba mẹ đuổi đi thôi, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm mà!"
Hii cả nhà iu