Chu Niệm Sinh lặp lại hai chữ này, sau đó bật cười.
Cậu ta nhìn quanh một vòng, dừng ánh mắt trên cha mình, lạnh giọng nói:
"Vậy thì tốt nhất... cô ta thật sự phải là chị gái của con."
Tôi không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy, khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt của Chu Niệm Sinh có dừng lại trên người tôi một chút.
Cuối cùng, ánh mắt cậu ta rơi trên tấm ảnh lớn đặt chính giữa đại sảnh.
Giọng nói nghẹn ngào.
"Xin lỗi, Chu Niệm Tuyết."
"Nếu như trước đây, tôi kiên nhẫn hơn để hiểu chị, thì liệu kết cục có khác đi không?"
Chu Niệm Sinh rời đi.
Mang theo sự suy sụp và mất mát.
Tôi và Lâm Kiến Thâm đứng xem một màn kịch quá đặc sắc.
Ba dĩa hạt dưa đã bị ăn sạch trơn.
Trước khi đi, cô ấy cố tình kéo tôi chậm lại, trà trộn vào nhóm khách cuối cùng.
Hii cả nhà iu