01
Có những người sinh ra đã mang trong mình một thứ sở thích kỳ lạ—họ chỉ biết trân trọng khi mất đi.
Ví dụ như khi tôi còn sống khỏe mạnh.
Mẹ tôi chửi tôi là đồ vong ơn, cha tôi thì tát tôi, em trai tôi bảo tôi cút đi, còn vị hôn phu của tôi thì cùng thiên kim giả bày mưu hãm hại tôi.
Nhưng chỉ cần tôi "chết" rồi, thái độ của họ lập tức thay đổi.
Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn còn sống rất tốt, chỉ là họ tưởng tôi đã c.h.ế.t mà thôi.
Quả thật nơi tôi đi trượt tuyết đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì nhát gan vào phút chót nên tôi không trượt nữa, chỉ mua một cốc cà phê, chụp ảnh check-in rồi rời đi.
Tôi chẳng hề gặp chuyện gì cả, nhưng gia đình lại nghĩ tôi đã bỏ mạng.
Vì trước khi rời đi, tôi đã ném cái định vị mà họ gắn trên người tôi vào núi tuyết, cùng với cốc cà phê dở tệ mà tôi còn phải trả tận 15 đô.
Sau đó, tôi quay lưng rời đi một cách dứt khoát.
Chỉ là khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại với sự tự do này, thì ở một nơi xa xôi, gia đình họ Chu đã bắt đầu tổ chức lễ truy điệu cho tôi rồi.
Hii cả nhà iu