Khoảnh khắc cằm bị giữ lấy, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, lần này, nàng nhìn rõ khuôn mặt của Lục Văn, đôi môi mỏng ánh nước khẽ động, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng: "Đừng cắn, không phải mơ."
Thẩm Nam Chi còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa của câu nói này, môi đã bị Lục Văn cúi xuống hôn lần nữa.
Không giống như lần chạm nhẹ nhàng như ảo giác ban nãy, cảm giác nóng ẩm khiến người ta không thể phủ nhận sự tồn tại của nó, đầu lưỡi tách hàm răng ra, môi dưới bị cắn một vòng dấu răng mờ nhạt bị l.i.ế.m mút mềm mại nhiều lần, cho đến khi đôi môi vì kinh ngạc mà run rẩy hé mở, đầu lưỡi liền linh hoạt luồn vào khoang miệng nàng, tùy ý hút lấy vị ngọt ngào của nàng.
Trong mắt Thẩm Nam Chi dần hiện lên sự hoảng loạn và kinh ngạc, cho đến khi cuối cùng nàng lấy lại được một chút lý trí từ những suy nghĩ hỗn loạn.
Lúc này mới chậm chạp nhận ra.
Nàng… bị Lục Văn hôn.
Gió sớm thổi qua mặt, cảm giác mềm mại thoải mái bên dưới khiến người ta vô thức thả lỏng cơ thể, có chút lưu luyến không muốn tỉnh khỏi giấc ngủ.
Nhưng suy nghĩ vẫn dần trở nên rõ ràng, xen lẫn với những giấc mơ chưa hoàn toàn tan biến khỏi tâm trí, đan xen vào nhau hiện ra trước mắt.
Lông mi dày và cong của Lục Văn ánh lên dưới ánh trăng, hắn hơi cụp mi che đi đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy căng thẳng và ngột ngạt vì khoảng cách ngày càng gần.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp