Bản thân Thẩm Nam Chi cũng không nhận ra, trước đây khi bị người ta bắt nạt, nàng chỉ cúi đầu mím môi không dám cãi lại nửa lời, trên mặt cũng giống như trong lòng, không bao giờ dám nảy sinh thêm suy nghĩ nào khác.
Nhưng bây giờ trước mặt Lục Văn, nàng cũng không biết những tính khí này của mình từ đâu mà ra, hậm hực mắng hai câu trong lòng cũng thấy thoải mái hơn, thậm chí thấy Lục Văn không có phản ứng gì, còn cả gan trừng mắt nhìn hắn.
Tay nghề của bà chủ vẫn không chê vào đâu được, thậm chí so với trước đây còn thành thạo và ngon hơn, nhưng Thẩm Nam Chi ăn không nhiều, sau khi ăn một hồi, một bàn thức ăn vẫn còn thừa lại hơn một nửa.
Thẩm Nam Chi dùng đũa chọc vào bát, trong mắt lộ ra chút hối hận, vừa rồi nàng đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng vẫn không chịu nổi một số món ăn nhìn rất hấp dẫn, khiến nàng vẫn gọi quá nhiều, lại còn là tiền của Lục Văn, thừa lại cả bàn như thế này trong lòng thế nào cũng thấy không thoải mái.
Lục Văn buông đũa xuống, liếc thấy vẻ mặt của Thẩm Nam Chi, ánh mắt khẽ động, liền mở miệng hỏi: "Muốn về khách điếm nghỉ ngơi hay muốn ngồi thêm một lát?"
Thẩm Nam Chi hoàn hồn, vừa nghe ba chữ "về khách điếm", trong lòng liền gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Tuy không biết Lục Văn có bằng lòng để nàng ở lại Nam Hạ mấy ngày hay không, nhưng trong lòng nàng vẫn hoàn toàn không có kế hoạch trốn thoát, thậm chí đối mặt với thái độ của Lục Văn, nàng càng không biết phải làm sao.
Thẩm Nam Chi mấp máy môi, do dự một chút mới nói: "Hay là ngồi thêm một lát đi, ta không mệt lắm."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp